Hiển thị các bài đăng có nhãn Gia đình tôi. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Gia đình tôi. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 28 tháng 9, 2021

NTV 91 - Giáng Sinh nầy Mẹ được về nhà mới !!

Giáng sinh nầy,
Giáng sinh nầy mẹ được về nhà mới,
Không xa xôi, không cách trở xa vời...
Gia đình ta chừ đã ở một nơi,
Con chỉ biết xin cúi đầu tạ lễ.
Cao trên cao chuông nhà thờ ngạo nghễ,
Từng tiếng chuông vang vọng giữa hư không...
Đêm đầy sao lấp lánh giữa mênh mông,
Con lại thấy cõi lòng mình ấm lại !
NM

Giáng Sinh nầy Mẹ được về nhà mới !!
Sau bao nhiêu mỏi mệt và thật nhiều cố gắng mới đưa được hai hủ tro cốt của ông nội và mẹ về "sum họp" một chỗ với ba và bà nội !!
Chỗ gởi cốt của ông nội và mẹ là do ba chọn lúc còn sống với lý do chùa nằm trong khu Xóm Gà Gò Vấp ngày xưa, mẹ mất từ 1980 , ông nội cũng hốt cốt sau đó khoảng 4,5 năm, chùa lúc ấy hãy còn nghèo Thầy trụ trì cũ cùng một tuổi với ba cho nên hai người trò chuyện rất tâm đắc, có lẻ đó là lần đầu tiên ba đi chùa lạy Phật, lúc đó lòng cảm thấy vui và ấm áp vô cùng vì ngoài mấy cha con còn có ba anh em anh Hai T con bác Hai dự kiến !!
....Sau đó chùa có Thầy trụ trì mới vì Thầy trước bị bệnh rồi mất, Thầy mới có công xây dựng chùa trong một thời gian khá dài hơn 15 năm mới hoàn tất....
Cái số của mẹ gian nan, bây giờ chùa có dành hai phòng để hủ cốt, một bên của nữ, một bên của nam. sắp xếp theo thứ tự alphabet thế nhưng ông nội lúc nào dù có dời đổi chỗ khác cũng dễ thấy, còn mẹ bây giờ chuyên "cố thủ" tuốt trên chót vót đụng nóc lại ngay góc cho nên mỗi lần có dịp thăm Ti phải dùng điện thoại chụp hình, rọi đèn nhìn coi hủ có bị gì không..?!.Tuy thường cúng dường và quy y ở chùa nhưng mình không đòi hỏi chỉ nghĩ tuỳ duyên thôi....Thế nhưng cuối năm qua và đến tận tháng 11 vừa rồi, hủ cốt của mẹ được dời ra và cứ nằm ngang chổng chơ, nằm meo đến nỗi chỉ cần con chuột hay mèo chạy ngang là rơi xuống !!
Mấy ngày rằm lớn và đôi khi ghé chùa có nhắc 6,7 lần nhưng khg có một sự quan tâm nào !! Thế là đành âm thầm xin chuyển ông nội và mẹ đi thôi, may mắn là phòng nơi gởi bà nội và ba ở tháp đã đủ chỗ nhưng lại có người xin rút hai hủ cốt về quê, thế là làm đủ mọi cách để đem hai hủ tro cốt ông nội và mẹ về chung một phòng...
Biết bao buồn giận và ấm ức không ngờ lại xảy ra nơi cửa Phật từ bi, nhưng thôi nhắc lại làm gì
Phần thưởng tinh thần lớn nhất là bên cạnh những vụn vặt cuộc đời cũng có những tấm lòng thật vui vẻ dễ thương bù đắp dù đó chỉ là những người rất đời thường !!
Lại nhớ ngày xưa khi ba mẹ mới chia tay nhau lúc hãy còn rất trẻ, bà ngoại và bà nội đều thương và buồn, mỗi lần có dịp thăm, nội hay ngoại đều nói trước đám cưới có đi coi thầy , thầy nói sẽ có lục đục nhưng "về già" sẽ sum họp cùng nhau !!
Giờ thì đã về cùng một chỗ rồi, ước gì tất cả hãy còn sống thì vui biết bao nhiêu, nhưng riêng với mình đây là tâm nguyện, hai cô cháu đã lau chùi sạch sẽ và gắn hình lại đàng hoàng cho hủ cốt của mẹ, người ta nói sống sao chết vậy thật là đúng, lúc sống đời mẹ rất gian truân giờ mất đi gần 40 năm mới tạm ổn định
Đây là mùa Noel ý nghĩa đối với gia đình, vẫn chưa nói cho tụi nhỏ biết vì muốn dành điều ngạc nhiên nầy cho tụi nó khi đi thăm ông bà cha mẹ vào đầu năm mới 2020
NM PTND
(Gia đình tôi)

Chủ Nhật, 17 tháng 1, 2021

NTV 70 - Hôm qua là ngày giỗ của ông ngoại

Hôm qua là ngày giỗ của ông ngoại
         May mắn ngày giỗ lại nhằm lúc Ti làm ca chiều cho nên cũng thuận tiện, không phải mua thịt quay để tủ lạnh trước một hôm sẽ không được ngon lắm tuy nhiên sáng sớm là phải lên đường cũng theo lịch trình như mọi ngày cho bồ câu ăn rồi quay về chợ Vườn Chuối ăn sáng, đi chợ...
         Cúng ông ngoại cũng đơn giản với món duy nhất từ xưa lúc mẹ còn ở chung, sau này mẹ mất bà cô ở tiệm photo Hưng năm nào đến cúng giỗ cũng đem thịt heo quay và nhãn kèm theo lời dặn dò muôn thuở là nhớ đừng quên ly cà phê đen đậm với điếu thuốc lá ...cũng đen không cần thuốc thơm...Ông ngoại chỉ cần có bấy nhiêu thôi !
         Thế nhưng ngoài những món quen thuộc đó thì tùy con cháu gia giảm, món canh luôn luôn lúc nào cũng là hoành thánh nấu, kèm theo một món ăn thường nhật của gia đình, năm nay chiên thêm hoành thánh và món ốc bươu nhồi cá ba sa hấp có kèm rau
          Không hiểu sao lâu rồi nhớ có một lần về Sóc Trăng chơi đúng ngày giỗ ngoại, đi chợ mua bông cúng thì cậu lại cho hay phong tục ở đây đám giỗ không cúng hoa !
          Nhập gia tùy tục nhưng lỡ mua thì... cúng chứ biết sao bây giờ ? Thoắt một cái cậu đột ngột ra đi và mỗi lần giỗ mình vẫn cứ mua hoa cúng, món xưa thì vẫn thế, hôm qua sửa soạn cúng rất nhanh và gọn, đốt giấy tiền xong lại quên chụp hình, dọn bàn gọn gàng lại để nghỉ ngơi, một chút nữa Ti thức dậy ăn trưa rồi đi làm...
          Ông ngoại mất hãy còn rất trẻ, nhìn hình lưu lại nét mặt thanh tú thông minh có lẽ vì vậy mà ngày xưa ngoại đã từng sản xuất xà bông, làm vỏ xe, sản phẩm không thua kém gì hàng của Pháp, hãng Michelin đã kiện ngoại, họ dựa vào chính quyền thực dân ngày đó xin truy nã, ông bà ngoại phải lưu lạc bỏ Sóc Trăng, bỏ cả hãng xưởng chạy về Bạc Liêu lánh nạn từ đó ngoại buồn lo sinh bệnh rồi qua đời lúc đó chỉ mới 28 tuổi !!
          Mỗi lần giỗ xưa nhắc đến ông ngoại là bà cô Hưng khóc cho người có tâm, có tài mà phận bạc, ông bà ngoại tha phương giao nhà cửa, con cái cho bà, ông ngoại gốc người Trung Hoa bỏ xứ lưu lạc qua Việt Nam trốn tránh Trung Cộng, ông giỏi tiếng Pháp, đi du lịch từ Nam ra Bắc, Lào, Nam Vang...nơi nào cũng có ảnh lưu niệm với dòng chữ tiếng Pháp phía sau lưng, nét chữ mạnh mẽ và hoa mỹ
          Bà ngoại và mẹ thường nhắc giai thoại ông ngoại đã đặt tên cho mẹ là Thái Bình Dương vì ông nghĩ con gái mình sẽ thông minh học giỏi không thua con trai, sẽ nối nghiệp ngoại sau này lừng danh như sóng Thái Bình Dương, mẹ thì lo lắng vì cô giáo cứ nói về nhà xin cha mẹ đổi tên lại cho cuộc sống bình yên hơn ...
          Thấy vậy ông ngoại thay chữ Bình thành chữ Thùy nhưng cuộc đời của mẹ cũng khá là giông tố và buồn bã nào khác rặng thùy dương xào xạc xô dạt ngã nghiêng theo gió giông của những ngày đại dương bão tố !!
Ôm ấp bao hoài bão,
Lưu lạc thời gió giông...
Người ra đi theo sóng,
Liều vượt biển mênh mông...
Đành xa quê hương cũ,
Làm nên sự nghiệp vàng !
Thế mà không giữ được,
Trong phút chốc mộng tan !
NM Phan thị Ngọc Diệp
(Gia đình tôi)
(Lần đầu tiên viết về ông ngoại)

Chủ Nhật, 20 tháng 12, 2020

NTV 56 - Một sự thay đổi hoàn hảo,

Mẹ mãi mãi không bao giờ thay đổi,
Vẫn bên con trong suốt chặng đường đời....
Cho dù mẹ đã xa khơi,
Tình cha nghĩa mẹ muôn đời trong con
NM
Một sự thay đổi hoàn hảo,
Như chưa từng có chuyện chia ly ...
Ngày này 3/12 cũng là ngày dương lịch mà 40 năm trước mẹ đã ra đi lặng lẽ giữa lúc chìm sâu trong giấc ngủ và con luôn ân hận sao giờ phút đó không có con bên cạnh như hằng đêm con luôn kề cận mẹ, có lẽ mẹ đã trả hết nợ trần hay con không còn duyên với mẹ ?!
Mẹ đã ra đời trong sự thương yêu và hãnh diện của gia đình nhất là của ông ngoại cho nên ông mới đặt tên cho mẹ là đại dương bao la, cái tên đó cho dù được thay bằng chữ lót mới bình thường thì nó cũng đã vận vào số phận của mẹ rồi

Khi mẹ gặp ba, hai người đã là một cặp đôi rất đẹp và tài hoa, ba và mẹ cùng tham gia chương trình ca nhạc của đài phát thanh Pháp Á thời đó, ba mẹ cùng thời với ca sĩ Thái Thanh, Hoài Trung và Hoài Bắc..Lúc đó nghệ danh của mẹ là Thùy Dương, ba đánh đàn và mẹ hát, nhưng từ lúc chính thức lập gia đình thì ba mẹ dứt khoát rời khỏi ban nhạc để cùng nhau xây dựng tổ ấm, chúng con đã có hơn tám năm tràn đầy hạnh phúc và vui vẻ, hạnh phúc tưởng chừng như kéo dài mãi nếu không có niềm vui khác của ba mẹ và chính niềm vui đó là nỗi bất hạnh của gia đình, con vẫn chưa bao giờ oán trách vì con đã hiểu lý do tại sao, đó chính là nghiệp duyên mà giờ đây con vẫn chưa có thể giải hết cho gia đình mình !!
Mẹ ra đi nhưng vẫn chưa hết đời lận đận, lần đầu tro cốt mẹ được gởi trong tháp Phú Lâm của chùa Ấn Quang... xa xôi vì sau năm 75 nhiều biến cố xảy ra, nhà lại không còn đủ phương tiện di chuyển như xưa, con bận bịu đủ điều vừa kiếm tiền mưu sinh vừa lo cho gia đình, nuôi các em, tài sản không còn ba vẫn đi làm nhưng chỉ có trợ cấp...cho nên lại dời tro cốt mẹ về chùa Hòa Khánh cho gần hơn, lúc đó ba còn sống, ba đã bốc mộ ông nội và cũng chọn nơi đây để gởi tro cốt của ông nội vì ngày xưa Gò Vấp và Xóm Gà là quê hương, gia đình nội đã từng sinh sống rất lâu
Gần ba mươi năm trôi qua, ba mất thì lại chôn ở Bình Hưng Hòa kế bên mộ bà nội, hàng năm con cháu luôn tề tựu về chùa thăm ông nội và mẹ ....Tất cả chị em đều vui vẻ với việc thăm viếng ông bà cha mẹ, ba và nội thì trước Tết, mẹ và ông nội lại ngay chiều mùng một sau khi con cháu sum họp về nhà đốt nhang bàn thờ, chúc Tết và lì xì cho năm mới....!
Vạn vật luôn vô thường, khu đất thổ mộ của gia đình thuộc chùa Xá Lợi lại được chính quyền ghé mắt, người ta có hàng vạn lý do hợp lý để cướp đi những gì của người khác cho dù có giấy tờ minh bạch, cho dù đó chỉ là nơi chôn nắm xương tàn, thế là con lại tất bật chạy lo tìm chỗ để gởi tro cốt cho bà nội và ba, luôn tâm niệm làm sao cho gần chùa, làm sao cùng nằm ở Gò Vấp vì ba yêu thương nơi nầy xem đó là quê hương của mình...
Cuối cùng con cũng gởi được tro cốt của bà nôi và ba vào tháp Gò Vấp, tưởng tượng con đã vui biết bao nhiêu cho dù ngày đưa bà nội và ba nhập tháp thì lại buồn thiu vì chỉ có ba người, con và cha con Ti, đứa con trai khác dòng và đứa cháu nộị không phải đích tôn của bà nội và ba...Ngồi sau xe Ti chở con đã ứa nước mắt nhìn H ngồi sau xe ôm với hai hủ cốt của nội và ba, con thầm cám ơn ba đã tốt và thương yêu cha con nó mà giờ đây con không phải cô độc lẻ loi để lo cho ba !!
Ngỡ rằng mọi việc an vui vì ít ra bà nội và ba cũng đã gần ông nội và mẹ, nhưng số phận vẫn còn nghiệt ngã với mẹ...Con lại phải vất vã lo chuyển ông nội và mẹ về tháp gởi cùng một phòng với bà nội và ba, căn phòng tuy đã đầy hết chỗ nhưng tâm thành có lẽ thấu đến Phật Trời, bỗng nhiên có một gia đình tự ý rút hai hủ cốt đem về quê, may mắn ông nội và mẹ được chấp nhận gởi vào thay hai chỗ đó, con đã mừng biết bao nhiêu vì cuối cùng ông bà nội và ba mẹ đã gặp nhau, cùng sum họp trong một căn phòng !
Tấm hình và bảng tên của mẹ theo thời gian không nhìn ra, hai cô cháu đành tìm ảnh khác thay thế cho mẹ về nhà mới, ngày gắn hình mẹ những người quản lý tháp ai cũng khen hình mẹ quá đẹp và hai hủ cốt xưa kết hợp với hình ảnh ông nội mặc áo dài khăn đóng trong đám cưới ba mẹ làm người ta trân quý hơn...
Con đã vui và hài lòng cho dù con đơn độc rất cực khổ mới gởi được lần sau nầy và nghĩ thầm chắc hẳn mẹ sẽ bình yên, nhưng không ngờ số phận còn trớ trêu với mẹ , lần nầy không phải là hủ tro cốt bị nạn mà lại là tấm hình của mẹ đang thờ bị thấm nước mưa dột lần thứ hai, tấm ảnh đã bị một lần 3,4 năm về trước nhưng nó chưa đến nỗi nào chỉ hơi ố ngoài rìa ảnh, lâu dần khô lại cũng chỉ hơi vàng một chút, thế nhưng lần thứ hai thì ảnh bị dộp và mặt ảnh bị dính vào kình có gỡ ra khéo léo mấy nó cũng mất vài chỗ...!
Rước cốt mẹ về tháp con vui và ngỡ mẹ sẽ yên vị với chỗ gởi mới nào ngờ số phận hẩm hiu vẫn còn đeo đẳng khiến cho hình mẹ loang lỗ, tấm hình thời trẻ hãy còn nét đẹp thanh xuân, tấm hình nầy được bà cô Photo Hưng chọn để rọi làm hình thờ của mẹ, bà cô nói chỉ chịu hình nầy vì giống thời mẹ còn trẻ hay đi chơi Đà Lạt hằng năm với bà, riêng con thì con lại thích tấm ảnh sau cùng của mẹ chụp ở Viễn Kính, lúc nầy mẹ đã trải qua đau khổ lớn nhất trong đời lần thứ hai sau khi chia tay với ba, mẹ đã lấy lại bình tĩnh để tiếp tục mở nhà hàng mua bán, mẹ vẫn đẹp với vẻ chính chắn và sang trọng hơn với mái tóc cắt ngắn, lúc làm lại hình gắn trên hủ cốt con đã dùng hình nầy hình trông sáng sủa và hợp với hình của ba hơn !!
Lại phải lục tìm hình cũ làm sao cho giống tấm hình thờ, nhưng cuối cùng con vẫn phải dùng hình sau nầy, đó cũng là ước nguyện của con, cô chủ tiệm cầm hai tấm ảnh trước và sau luôn miệng khen mẹ quá đẹp không thua gì Thẩm Thúy Hằng và Thanh Nga ngày xưa, con nói mẹ cùng thời với họ, nhưng mẹ hoàn toàn không sữa đổi gì cả, cô chọn tấm thứ hai là tấm sau nầy còn tấm cũ hình bằng giấy lụa rọi lớn sẽ thấy mờ và hột !!
Thật là vui vì đó cũng là tâm nguyện của con, nhưng thâm tâm không khỏi ngậm ngùi vì mẹ vẫn còn lận đận cho dù đã mất tròn 40 năm rồi ! Không còn trên cõi đời nhưng mẹ vẫn trải qua nghịch cảnh khó khăn lắm mới được cùng về một chỗ với bà nội và ba, tưởng đã bình yên nào ngờ vẫn chưa được êm xuôi, cùng một trang thờ mà hình ông bà và ba không hề bị thấm nước mà hình mẹ lại bị dột đến hai lần !!
Ngẫm lại con thấy thế mà hay giờ thì hình gắn trên hủ cốt và hình trên bàn thờ đã thống nhất hoàn toàn giống nhau và đó cũng là tấm hình con yêu thích, con nhớ lúc mẹ đang bệnh khi xem hình con chụp cũng cắt tóc ngắn mẹ đã so hai tấm gần nhau và nói hình nầy hai mẹ con rất giống nhau, giống nhất là khuôn mặt tròn phúc hậu, con đã vui biết bao nhiêu vì đó là lần duy nhất mẹ nói con giống mẹ, con biết mẹ nói cho con vui, an ủi con vì lúc đó con rất cực và chỉ có con ở gần chăm sóc mẹ thôi !
Giờ thì tấm hình mới thay cho tấm ảnh ố vàng đã bốn mươi năm, bàn thờ hình như sáng sủa hơn và ấm áp hơn, hôm nay ngày dương lịch là ngày mẹ ra đi, chỉ còn đúng một tuần nữa là giỗ của mẹ, bây giờ mới thật sự là một sự thay đổi hoàn hảo, chắc hẳn ba mẹ hài lòng và vui lắm con cứ ngỡ như là ba mẹ chưa từng có chuyện chia ly !!
NM Phan thị Ngọc Diệp
(Gia đình tôi)



Thứ Năm, 15 tháng 9, 2016

NTV 5 - Dáng xưa...!


            Mùa Vu Lan năm nay 2016 chợt nhvề Tân Định "quê nội" với lòng nuối tiếc và hoài niệm những tháng ngày hạnh phúc đã xa không bao giờ quay trở lại, cũng xin được tưởng nhớ những bóng dáng thân yêu xưa... 
            Kính viếng hương linh anh Mười Kiệt người anh họ hiền lành dễ mến !!
           Kính dâng hương linh Ba bản nhạc "Trở về mái nhà xưa" mà Ba luôn yêu thích......

Dĩ Vãng

Dáng Xưa

Xin Gọi Nhau Là Cố Nhân

Trở Về Mái Nhà Xưa

Em có nhớ căn nhà xưa

Tân Định ơi !
Hơn bốn mươi năm giờ trở lại,
Hồn cũ ngày xưa sầu chắc đầy ?
Lối ấy tìm đâu hình bóng nội...?!
Kỷ niệm xa rồi sao khó phai !!

Đây con đường nhỏ nhiều thương nhớ,
Tôi đã từng qua thuở ấu thơ...
Giờ có còn ai hoài đứng đợi ?
Tựa cổng trong sân nội ngóng chờ !

Tiếng cười vui vẻ sân trường đó,
Mà chừ ngơ ngẩn sao khác xưa ?
Em tôi giờ đã hai màu tóc...
Đi ngang trường cũ thấy bơ vơ ! 
  
Căn nhà kỷ niệm vẫn còn đây,
Người muôn năm cũ đã xa bay !
 Hận đời, tiếc nhớ vàng son mất....
 Một thuở Xuân nào hoa chóng phai ?!
  NM  
  
Dáng xưa ...!
          Hơn bốn mươi năm kể từ ngày nội mất, tôi chỉ quay trở lại thăm Tân Định được hai lần ! Cùng trong một thành phố mà ngỡ như là xa mù tít tắp !! Từ quận ba cho tới quận nhất, rồi xa hơn nữa từ quận Tân Phú đến vùng kỷ niệm xưa sao mà khó có thể tìm về chốn cũ dù chỉ đi ngang qua để nhìn và để nhớ mà thôi !
           Tôi đã viết và dành biết bao thiện cảm cho miền Tây quê ngoại, nhưng sâu thẳm trong tôi lúc nào tôi cũng cảm thấy một nỗi niềm riêng vương vấn, một nỗi nhớ nhung khôn nguôi cũng chỉ vì tôi chưa bao giờ nói về "quê nội" với biết bao hạnh phúc thân thương của những tháng ngày sum vầy vui vẻ !
     ***
            Lần thứ nhất tôi về Tân Định vào năm 1996, sau khi ba tôi qua đời, sự ra đi đột ngột của ba tôi làm cho tôi hụt hẩng, tôi không tin rằng tôi đã thật sự mất ba, lúc ấy Ti chỉ mới 11 tuổi, tối nào hai cô cháu cũng đi tới chùa Phật Đà để tụng kinh hồi hướng cho ba, tôi cứ tự dằn vặt về việc ba mất bất ngờ không một lời trăn trối.... Rồi tôi lại băn khoăn không biết ba tôi như thế nào sau khi chia tay với con cháu mà một đời ba yêu quý ?!
            Sư thầy trụ trì chùa Phật Đà có quen biết với ba tôi, ông cũng trạc tuổi ba, vì ở chung quận và thường đi họp chung nhóm người cao tuổi nên ông rất ân cần  trong tang lễ ba tôi, ông khuyên tôi cách tốt nhất mà tôi có thể làm được cho ba là tụng kinh cầu nguyện và phóng sanh...
          Tôi đã cùng cháu đi chùa cho đến một trăm ngày....Nhưng trong lòng vẫn nhớ ba, tôi muốn nhìn lại hình dáng ba với quê nội, tìm chút hình ảnh xưa của bà nội đứng trước sân chờ mỗi cuối tuần khi cha con tôi qua chơi, hay nội đứng ngóng trông hai em trai tan học ở trường Les Lauriers gần đó....Tôi nhớ bóng dáng nội với ba trò chuyện vui vẻ bên nhau trong sân vườn nhỏ trước nhà...
            Và tôi quyết định chở cháu về Tân Định trong buổi chiều sâm sẩm tối, thắm thoát mà đã 24 năm từ ngày nội mất và từ khi hai em trai tôi không còn học ở đây, mặc dù đã biết trước căn nhà của nội, nơi tôi được sinh ra và lớn lên sau năm 75 đã bị chiếm dụng, nhưng khi đi ngang qua tôi không khỏi ngậm ngùi và buồn tủi vì giờ nó đã hoàn toàn thay đổi. Căn nhà và khu vườn nhỏ biến mất thay vào đó là ngôi nhà mới với ba tầng tráng lệ, có lẻ người CA chiếm dụng đã sang tay cho  người chủ mới rồi !!
            Kế căn nhà của nội là nhà chị Lê con gái thứ ba của bác Ba, tiếp theo nhà của ông Tư Trí, em trai của bác Ba gái, sau đó đến biệt thự của bác Ba rồi mới tới trường Les Lauriers (trường học nầy cũng của Bác Ba), bây giờ đổi tên là Đuốc Sống....Nhà chị Lê vẫn còn nguyên vẹn nhưng đóng cửa im ỉm, nghe đâu bên ông Tư Trí cố gắng giữ lại tài sản của cháu mình nhưng không được, ngay cả bản thân nhà ông cũng không yên vì người ta cho rằng đó là tài sản của bác Ba để lại ! Mặc dù bác Ba không có ân oán hay làm ăn bất chính, tất cả tài sản không hề bị tịch thu, vợ chồng bác Ba chính thức đi Pháp trị bệnh chỉ tạm thời và căn biệt thự có hợp đồng cho Công ty Tơ Tằm thuê!!
Đây là căn biệt thư đẹp nhất trên con đường Calmette (Đinh Công Tráng), với sự chăm sóc của bác tôi lúc nào cây cỏ cũng xanh tốt, hai cây bạch mai cổ và cái hồ nuôi cá ngoài sân không còn nữa, và dĩ nhiên những món đồ cổ quý giá trong nhà chắc cũng chia tay với chủ cũ từ lâu !!
       Tuy biết rõ như thế nhưng tôi không thể không ngậm ngùi khi nhìn tấm bảng của công ty ! Cái bảng to của Công ty Tơ Tằm nằm chắn ngang cổng lớn và cái bảng nhỏ hơn nằm ngay cánh cửa chính căn nhà trong buổi chiều tà sao ảm đạm lạnh lùng nhưng không kém phần ngạo nghễ thách thức ! Tôi chợt nhớ tới lời chị Lài, con gái thứ năm của bác Ba kể lại vì chị là người được vợ chồng bác tin tưởng giao cất giữ hết toàn bộ giấy tờ nhà cửa sở hữu của gia đình ....Chị tâm sự với tôi qua nước mắt rằng khi chị về VN muốn xin lại toàn bộ tài sản của ba mẹ, nhất là căn biệt thự của cha mẹ và nhà của nội, chị chỉ mới đứng ngoài đường chụp hình thì người chủ công ty đã ra nghênh ngang chào đón bằng câu trịch thượng là chị muốn gì? Muốn đòi nhà hả ?
            Chị đã ra tận Hà Nôi khiếu nại thì người ta lại bênh vực cho dân Hà Nội thuê nhà, họ ra giá phải đóng cho chính phủ 300.000USD, đồng thời tìm một căn nhà lớn bằng căn bác Ba cho thuê để dời công ty đi, và nhất là phải chịu một số tiền "đền bù" cho công ty đã có công ở giữ nhà trên mười mấy năm !! Đó là "luật của kẻ thắng cuộc" Chị chia tay với tôi thật đau buồn chị nói nếu có tiền thà mua nhà khác chứ đâu xin lại làm gì, và gần 20 năm công ty ở đó có đóng tiền cho bác Ba đâu ?! Chị cùng trạc tuổi với mẹ tôi và có một thời gian thân thiết với mẹ cho nên gặp chị tôi càng nhớ mẹ hơn và càng buồn. Lúc chị từ giã ra về chị nói có lẻ chị sẽ không quay về VN nữa, chỉ cầu xin Trời Phật che chở và cứu giúp cho đại gia đình mình  thôi....Từ đó tôi cũng không còn mơ ước được trở về ngôi nhà của nội (lúc còn sống bác Ba gái đã làm đơn gởi về Sở Nhà Đất xin lại căn nhà của nội để giao lại cho ba, căn nhà nầy là tiền của ông bà nội, nhưng vì lớn tuổi cho nên giấy tờ nhà Bác Ba giữ giùm!)....Bây giờ ba tôi không còn, tôi không can đảm đi qua ngang khu phố cũ vào buổi sáng, tôi không muốn mình sẽ bộc lộ xúc động trước Ti, trước những người xa lạ ở hai bên con đường quen thuộc ấy...
             Nước mưa hoà lẫn với nước mắt tôi trong buổi chiều tối khiến mắt tôi đau rát và hình ảnh nhạt nhoè, cửa sân nhà bác tôi còn hé mở, vẫn còn sót lại chiếc băng đá mà chiều chiều bác hay ngồi hóng mát trong sân cho cá ăn, tôi vẫn mường tượng ra bóng dáng hai vợ chồng bác lúc nào cũng bên nhau, bác Ba gái vừa là bác dâu vừa là đàn chị Gia Long thời áo tím cho nên bác rất thương tôi !! Tôi quay về nhà và nghĩ chắc cũng sẽ không trở lại Tân Định một lần nào nữa dù quận ba và quận nhất có cách nhau bao xa ?!
                                           ***
            Lúc Yến là con gái anh Hai Tường gọi điện cho hay anh Mười Kiệt (con trai út của bác Hai) vừa mới mất, tôi lại bàng hoàng, những người con lớn của bác Hai lần lượt ra đi,... Bây giờ ở Việt nam chỉ còn chị Bảy, anh Chín và anh Kiệt ! Bác Hai lớn hơn ba tôi nhiều vì thế anh Kiệt dù là con trai út nhưng vẫn lớn hơn  tôi mười tuổi và tôi là con gái đầu lòng của ba, người thứ năm nhỏ nhất nhà....Không hiểu sao thời còn trẻ lúc tôi hãy còn là sinh viên, anh Kiệt đã vào Không Quân ngành cơ khí, từ anh cho đến tôi một khoảng cách khá xa về vai vế và tuổi tác, tính ra tổng số con gái của bác Hai, bác Ba, cô Tư  có hơn 15 người, duy nhất ba tôi chỉ có hai đứa con gái, nhưng anh Kiệt lại thân gần với tôi và hay trò chuyện với tôi mỗi khi Tết về đại gia đình họp mặt ở nhà nội....Bản tính anh hiền lành ít nói và có lẻ hơi nhút nhát giống tôi, thành ra sau màn chào hỏi anh lui về phía sau và nói đùa "né" cho chắc ăn !! Hồi đó "nguời lớn" đối với chúng tôi là một cái gì thật tôn quý, ba tôi thấy anh hiền thường nói đùa với anh là anh mặc đồ lính mà sao vẫn còn vẻ thư sinh VC thấy anh làm sao sợ, có lẻ vì vậy mà tôi cũng cảm thấy thân gần với anh, tôi không có anh chị nên xem anh như anh trai của mình !
            Khi xem phim Hồng lâu mộng, chứng kiến ngày tan rã của một thế hệ gia đình huy hoàng thì tôi lại nhớ đám tang của nội !! Lúc đó nội đang sống một thời hạnh phúc vàng son sau bao sóng gió, nội chứng kiến được tất cả con cháu mình thành đạt dẫu rằng ba mẹ tôi chia tay nhau, bác Hai tục huyền từ khi con còn nhỏ, cô Tư lúc nào cũng than phiền về việc dượng Tư vì công chuyện làm ăn thường đi xa nhà cho nên có vợ bé....Nhưng tựu chung tất cả các con cháu đều có vợ chồng đề huề, nhất là vợ chồng bác Ba giàu có, con cái thừa hưởng được cả danh lẫn phận ...!
            Phòng khách rộng lớn của bác Ba là chỗ quàn quan tài của nội, ba mặt của phòng đều có cửa mở rộng thông ra ba phía hàng ba chung quanh nhà cộng thêm ngoài sân vườn rộng rải vẫn không đủ chỗ cho tất cả các con cháu quỳ lạy  mỗi lần thầy tụng kinh cúng cơm. Quần áo tang gia đình nào nhà nấy giữ thế mà khi thầy hô tụ họp thì hỗn loạn lại xảy ra, người nầy lộn áo, lộn quần người kia dù có đánh dấu ghi tên đầy đủ, thế là có màn đi tìm và đổi !! Những lúc đó đám con nít sợ khóc om sòm làm mẹ nó càng quýnh lên quay lại đánh ...Tiếng suỵt suỵt làm mọi người bỗng nhiên bật cười rồi bảo nhau dỗ con nít !! Anh Kiệt và chị em tôi lúc nào cũng lui về phía sau dù đã được căn dặn quỳ theo thứ bậc ....Chắc là những ngày đó nội có chứng kiến cũng vui và không buồn vì cảnh hỗn loạn đông đủ của con cháu và chắt !!
            Anh Mười từng bị đột quỵ hai lần và cuối cùng anh hôn mê, dạo sau nầy tôi có dịp gặp anh nhiều hơn từ hôm đám giỗ anh Tư ở Trung tâm Tịnh xá, bây giờ anh thường uống rượu và nói nhiều hơn lúc trước... Mỗi lần anh em có dịp gặp nhau anh luôn giới thiệu với mọi người tôi là em gái của anh, tôi rất vui và thông cảm vì biết anh nhớ chị Ánh là em gái út của anh đã mất từ lâu...
            Đưa tiễn anh Mười đi, bỗng dưng tôi lại nhớ da diết về Tân Định....Một tuần sau Ti chở tôi đi ngang qua "quê nội" cũ, ngày ba tôi mất tôi chở Ti lúc đó nó mới 11 tuổi ! Giờ anh Mười mất thì Ti lại chở tôi, một khoảng thời gian cách xa đúng 20 năm !! Nhà của bác Ba vẫn như cũ, màu vôi vàng như xưa, có điều Công ty....Tơ Tằm  giờ theo gió cuốn bay đi....Ngôi nhà nội có lẻ đã thay chủ lần nữa bây giờ là căn nhà lầu lớn gộp chung với căn của chị Lê, dãy nhà đối diện bên kia đường của vợ chồng chị Lựu có thay đổi nhưng vẫn còn giữ dạng cũ vì đó là những căn nhà cho thuê của bác Ba....
            Cổng sân nhà bác Ba mở toang tràn đầy nắng sáng, song tôi chỉ nhìn thấy cái trống trải vô hồn của căn nhà cổ tích xưa, hẳn là chủ mới cũng có xe hơi vì thế dãy nhà sau dành cho nhà bếp và gara vẫn còn, nắng vàng ấm mà sao dường như lạnh lẽo !?....Tôi nhận ra khoảng sân bên hông nhà mỗi lần về mấy chị em thường rủ nhau ra tìm hồ cá, chỗ đó anh Mười Kiệt cũng hay đứng......bâng khuâng không biết nói gì mà cũng không dám về vì "người lớn" hãy còn nói chuyện rôm rả trong phòng khách !!....
Quay trở về đây nhớ dáng xưa,
Một thời hạnh phúc thuở ngây thơ...
Dư âm ngày cũ đâu còn nữa ?
Chợt thấy trong tôi "một dáng thừa" !!
            "Về thôi !", tôi nói với Ti quay về vì cảm thấy mình trơ trọi, chỉ còn có tôi và bóng tôi dưới nắng, thời gian đã qua và trôi thật nhanh ! Tất cả những anh chị con của bác Hai, bác Ba và cô Tư người ở xa, người về với tổ tiên, người còn lại cũng già yếu và ngơ ngẩn....Chút tỉnh táo và thương nhớ nầy tôi xin ghi lại những hình ảnh xưa dù đã xa rồi nhưng dáng xưa chẳng bao giờ phai nhạt !! Mỗi khi buồn nhớ tôi lại nghe bản nhạc mở đầu của phim Hồng Lâu Mộng....
***
         Bây giờ, sau sự ra đi vĩnh viễn của anh Mười, nghe theo lời em cháu trong gia đình còn lại tôi chợt có suy nghĩ khác, tôi sẽ sớm quay lại nơi đây chụp hình kỷ niệm những căn nhà chốn cũ, cùng ngôi trường mang tên nghe thật cách mạng "Đuốc Sống"...! Cho dù tất cả đã khác xưa, nhưng trong tôi lúc nào nơi đây mãi mãi cũng vẫn là của gia đình tôi, là "quê nội" của tôi ! Những ngôi nhà ở đây dẫu có mang tên người chủ mới nhưng đối với tôi đó chỉ là một "trò chơi" đổi chủ thay tên ! Người ta có thể bôi xoá đi tên chủ cũ để ghi lên một cái tên mới khác, nhưng người ta không thể xoá đi tất cả hoài niệm hay nhân cách của bất cứ ai đó bằng sức mạnh của mình
Mây trời Tân Định có bao xa,
Cách mây Tân Phú mấy gang mà,
Bao nhiêu dâu biển, bao thương cảm,
Vời vợi nghìn trùng ôi xót xa!

Mấy mươi năm đã biết vàng thau,
Rũ sạch lòng ta bao nỗi sầu,
Thanh cao chắt lọc từ khô héo,
Thanh thản một trời yêu mến nhau.
Kim 
(Cám ơn Kim) 
Mây trời Tân Định chẳng đâu xa, 
Nhưng mây Tân Phú mới là nhà....?!
Trải bao dâu biển giờ mới hiểu,
Đời là huyễn mộng, giấc Nam Kha !!      

Biết sống giữa đời, giữa vàng thau,
Hãy xem như đó chỉ chiêm bao.... 
Thanh cao ô trượt đều không thật, 
Duy chỉ tấm lòng trân quý nhau !!

NM Phan thị Ngọc Diệp
( NM 2 - Gia đình tôi)