Tâm Sự Người Hát Nhạc Buồn
Hàng ngày qua lại, lại qua,
Chợt thấy lòng mình sao xót xa
Tuy vẫn còn đây mùa thu cũ,
Người đã xa tôi kỷ niệm nhoà !
NM
Nhà hàng Ân Nam đóng cửa...!!
Nhà hàng Ân Nam đóng cửa thì có
liên quan gì đến mình nhỉ ? Thường ngày trên đường về nhà từ Q3 mình đều
đi ngang qua nhà hàng Ân Nam nầy, tuy chưa một lần đặt chân vào, nhưng
nó gợi nhớ cho những kỷ niệm trước đây của hai người bạn ..." khác giới "
đã từng mời, nhưng vì mình khg nhận lời cho nên mỗi lần có dịp đi ngang
qua mình khg khỏi khg nhìn vào để...nhớ, rồi lại tự hỏi tại sao mình
lại khg nhận những lời mời ngày ấy nhỉ ?Nhà hàng cũng xuất hiện khá lâu rồi từ hơn 13 năm trước, lúc đó anh về VN một mình, cô bạn dễ thương BT còn "tại thế" độc thân, xinh xắn và vui tính, mình đã từ chối đến tham dự buổi họp mặt của nhóm bạn cũ thời Trung học của anh với hy vọng anh sẽ mời cô bạn hồn nhiên của mình...!
Lần thứ hai anh về có vợ đi cùng và anh cũng nhắc lại lời mời cũ nhưng gián tiếp qua tên một người bạn làm BS của anh mà mình đã từng chịu ơn từ cuối năm 75, mình muốn đi để được cám ơn anh ấy nhất là muốn nhân cơ hội nầy sẽ có dịp gặp lại những người bạn trai thân thiết thành đạt trong nhóm bạn thân TH của anh ngày xưa hay đến nhà mình họp mặt vào những dịp Tết của thuở còn SV, nhưng chợt nhớ tới chị, tới cô bạn của mình vẫn còn độc thân và vẫn tha thiết yêu đời lẫn.... yêu người...!
Trở ngại éo le nhất là nếu đi trong buổi hội ngộ đó sẽ gặp hai BS, một người là ân nhân sẽ vui còn người thứ hai khg thể nào tự nhiên vì khg xứng danh y đức !!
Tuần trước đi ngang qua thấy Ân Nam còn mở cửa, nhưng tuần nầy quang cảnh vắng lặng, toàn thể cửa bị che chắn bằng những tấm vách trắng...lạnh lùng, tên nhà hàng còn, tấm bảng chụp hình ca sĩ vẫn còn ở đó mỉm nụ cười ...buồn, mỉa mai nhất là tấm bảng nhà cho thuê chính chủ...!
Nói với Ti ngừng lại chụp vài tấm ảnh vì ít ra mình cũng có chút duyên với nó, tuy chỉ là... nghịch duyên, rồi lại nghĩ mình khg nhận lời cũng đúng vì nối tiếp theo niềm vui thường là những nỗi buồn khó nói
Có một người đàn ông trung niên cùng dừng xe đứng lại nhìn rồi cũng chụp hình có lẻ họ có ý định thuê nhà hàng nầy chăng, hay cũng bất ngờ như mình cho nên vội ghi lại vài tấm kỷ niệm nơi chốn cũ ?!
Ti hỏi sao ngày đó tôi khg đi, tôi nói vì từ thuở 14 tuổi tôi đã đi rồi, hàng ngày buổi sáng đi học về, cơm nước xong tôi lại đi taxi ôm theo tiền lẻ và các cuốn bon tính tiền, một mình lên dancing Victoria giao cho cô giữ caisse và ngồi kế bên cô cho tới hết xuất mới ôm tiền và sổ sách về cho mẹ (xuất matinée), chỉ có thứ bảy và chủ nhật khách đông thì mẹ mới lên đón về
Vì thế tôi đã biết không khí phòng trà dancing từ thuở đó, chứng kiến biết bao hoàn cảnh vui buồn, nhưng thời đó khg phức tạp và hỗn loạn như bây giờ...
Còn người thứ hai nữa là bạn học Luật của cô em gái, nhưng lại bằng tuổi và học sau mình vì thế chỉ có thể xem là " cậu em" thôi tuy S vẫn nhất định muốn làm bạn xưng tên và gọi mình bằng tên, thật là...xấc xược cho nên không nhận lời, giờ nghĩ lại cũng hơi buồn cười vì mình hãy còn con nít và...láu cá tuy S cũng rất dễ thương
Như vậy Ân Nam có xa lạ gì với mình đâu, hy vọng cả hai người bạn xưa có dịp đọc để gợi nhớ, vì mình tuy khg tham gia nhưng qua lời anh kể lại biết rằng các anh đã có một buổi họp mặt rất vui và toàn là..."đực rựa" !!
Mong rằng người thuê mới sẽ giúp cho Ân Nam sống lại cùng với những giọng hát hay...Mong lắm để ngày ngày đi ngang qua mình có dịp nhìn và ...nhớ những lời mời xưa !!
Và cũng để nhớ BT.....
NM Phan thị Ngọc Diệp
( Kỷ niệm xưa )
( Kỷ niệm xưa )