Hiển thị các bài đăng có nhãn Kỷ niệm. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Kỷ niệm. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 11 tháng 9, 2021

NTV 84 - Giỗ Tổ thêu và giỗ Ngoại

Một mình và ký ức xưa
Một mình buồn nhớ lại,
Những ngày xưa đã qua....
Thuở xa nghề dạy dỗ,
Sao âm thầm xót xa ?!

Dẫu chi cũng là nghiệp,
Giúp mình trong gian nan...
Cùng bao người vượt khó,
Góp sức cùng lo toan !!

Giữ trong tim kỹ niệm,
Một thuở ký ức vàng...
Giờ đây ngày giỗ tổ,
Ta, người chừ ly tan !!

Qua sông trên bến đò chiều,
Ngồi ôn kỹ niệm quạnh hiu một mình...
Nhớ thời phiêu bạt linh đinh,
Sao lòng lại ấm vì mình đông vui.
Dẫu cho cay đắng ngậm ngùi,
Tâm tình thân thiết chưa nguôi bao giờ !!
NM
 Mùng 4 tháng 6 âm lịch là ngày Giỗ tổ Thêu và cũng là ngày Giỗ bà ngoại
Tuy không còn làm nghề thêu như trước nhưng hàng năm mình vẫn nhớ tổ thêu Lê Công Hành vì trong "bá nghệ" mình lăn xã vào "lao động" cốt để mưu sinh nuôi đại gia đình sau năm 75 thì nghề thêu là mình "trụ" lâu nhất, nó không quy mô như Tổ hợp đan len Thành Công có hơn 100 tổ viên, có dấu có mộc đỏ "hạt xoài" đàng hoàng nhưng chỉ sống sót có một năm hơn rồi chuyển qua đan dép xuất khẩu cũng một thời gian ngắn...., cuối cùng mây tre lá rồi ...giải tán luôn....!!
Nghề thêu đến với mình thật là bất ngờ và ngoài dự tính, ngày còn đi học Gia Long được mẹ dắt may áo dài tại nhà may nổi tiếng Lê Phát ở gần chợ Bàn Cờ, ba mẹ rất vui khi mình đậu vào GL, tuy mẹ thích mình học chương trình Pháp hơn vì mẹ nói mình thụ động im im phải học như vậy mới đúng nhưng mẹ cũng vui cho nên dẫn mình đi uốn tóc cắt bỏ hai cái bím tóc hai bên, mẹ mua sẵn một cây vải "lụa demi nilon" để may áo dài cả hai năm kèm với hàng dày hơn may quần ! Nhưng khi lên đệ ngũ thì mình thấy bạn bè hay mặc hàng xá xị may nguyên bộ cũng thích cho nên ba nhờ chị giúp việc dắt đi chọn....Lớn lên thì tơ lụa Hồng Hoa, soie Đức...!!
Nhưng nghề thêu chỉ xuất hiện vào những năm cuối của đời đi dạy, những chiếc áo dài soie Đức một màu được sữa lại thành áo bà ba raglan có thêu tay cho mẹ, mẹ tiếc thấy đẹp không mặc treo ra bán, sau đó có người giới thiệu mình với một chị may áo dài ở Bàn Cờ rất khéo, lúc ấy mới mang xấp vải "anh nuôi" tặng (đã nhờ người cầm tay đem về gởi ở tòa ĐS Đức chuyển giùm), khi lại may áo chị cứ trầm trồ khen cái áo bà ba đang mặc của "thôn nữ SG" quê mẹ ở Bạc Liêu của mình đang mặc (vừa thêu vừa brodée tự sữa từ áo dài raglan qua áo bà ba..).
Đây là cái duyên của mình với nghề thêu tay vì khi trở lại lấy áo chị nói nhờ mình thêu giùm chị một số áo khách đặt vì cô thợ thêu áo của chị về quê rồi mà chị lại không có quen ai, chị muốn "cộng tác" với mình...Thú thật lúc ấy hoảng hồn nhưng cô bạn và chị thợ may thuyết phục, chị nói thật và cái giá chị đưa ra khá cao vì chị trả bằng giá cô thợ thêu đã nghỉ, tổ hợp không hoạt động mình thì đôi ba lần xin nghỉ dạy do hoàn cảnh cho nên nhắm mắt làm thợ ....thêu !!
Rồi cô Nga tổ phó của Tổ hợp đan len ngày xưa lại kéo mình đi giới thiệu với Bích Nga ở đường Cao Thắng đang lảnh hàng thêu của các kiosque bán quần áo trẻ con ở đường Tạ Thu Thâu, lần nầy thì thêu toàn hình búp bê vừa trai vừa gái...Từ chối cũng không được nhất là giá khá cao, một búp bê BN trả từ 3 đến 5 đồng mà vàng chỉ có 20đ/chỉ....Lại gồng mình thử thách, thêu búp bê, khó nhất là thêu mặt sao cho nó xinh xắn, linh động dễ thương, thêu càng nhanh càng tốt vì chủ bán đắt hàng...
Sau đó BN theo gia đình chồng đi ngoại quốc, trước khi đi BN đã ưu ái đến tận nhà từ giã và nhìn số nhà mình nói để sau này liên lạc cho vui...Thế nhưng BN chưa bao giờ có tin cho mình, trong nhóm thêu cho BN mình lại là người lớn tuổi nhất tuy lúc đó cũng chỉ mới hơn 25t, còn lại những bé khác lăng xăng thân tình với BN, BN thường nhận xét chị Chi cứ yên lặng ngồi thêu, tay chị cứ từ từ khoan thai nhưng lại là người thêu nhanh nhất, mẫu gì mới hỏi thì ai cũng nhanh nhẩu nói làm được riêng chị thì chị chỉ nói sẽ thêu thử xem sao nhưng lúc nào chị cũng xong trước và rất đúng với ý của mình ..
Nhưng kỹ niệm khó quên nhất là BN hay mời mình đi ăn sáng ở chợ SàiGòn ăn món bún già hay bún tôm càng nướng, những món mắc tiền thuở đó mỗi khi theo BN đi giao hàng...Khi BN đi được một thời gian thì một buổi sáng có một phụ nữ rất đẹp và sang đến nhà tìm, chị giới thiệu mình là chủ kiosque mà BN nhận hàng thêu, trước khi BN đi chị có nhờ BN giới thiệu người nào thêu khéo những mẫu BN thường nhận cho nên BN đã ghi địa chỉ nhà mình và đưa cho chị !
Chị có địa chỉ mình qua BN và chị đã sang kiosque cũ để mở cửa hàng thêu ở đường Đồng Khởi mang tên Bạch Tuyết là tên của chị, chị mong mình sẽ về giúp chị nếu phát triển tốt hơn thì mình sẽ ra tiệm kinh doanh phụ chị phần nội bộ....Lúc đó thật sự mình rất hoảng từ chối liền nhưng chị đưa carte visit cho mình hẹn ngày xuống tiệm bàn chuyện thêu áo, đồ bộ, áo dài....
Lúc ấy thật sự lo lắng vì mình có bao giờ thêu những mặt hàng này bao giờ đâu, ngay cả chỉ thêu DMC cũng chỉ biết số của vài màu quen thuộc thôi. Việc buôn bán phát triển chị tìm được một số thợ chuyên thêu áo dài ở Xóm Mới Gò Vấp và chị giao cho mình phần áo kiểu, đồ bộ khách đặt, nhờ có hoa tay cho nên mình cung cấp được cho chị tất cả những mẫu thêu theo yêu cầu của khách dựa vào mẫu căn bản mua ở tiệm...và tiếp theo là áo dài con nít, kimono con nít...Chị tách ra không đầu tư nữa mà cho thợ tự làm và ký gởi hàng....Có lẽ nhờ tổ đãi mà KC thành công và là người độc nhất ký gởi hàng quần áo người lớn và trẻ em !!
Đa phần thợ thêu Xóm Mới là tín đồ Công Giáo, ngày đó mỗi khi đến ngày giỗ nầy có người đại diện đền thờ tổ thêu đi đến kêu gọi các tiệm thêu đóng góp cúng tổ Lê Công Hành, các bạn không đi, chị BT nhờ mình thay mặt tiệm đến cúng. vì chị có một mình vừa trông tiệm vừa lo cho ba con nhỏ...
Nghề thêu đã giúp mình tự làm "đầu tàu" của một nhóm bạn dễ thương cùng nhau sinh hoạt, giúp nhau vượt qua ...bể khổ thời đó, vui cùng vui buồn cùng buồn như một đại gia đình, lúc đó thợ thêu khu vực Q3 chưa có ai, khách đến nhà có cả các cô dạy ở GL, sau khi hỏi ra các cô cứ kêu trở lại nghề đi dạy và cô sẽ bào lãnh cho mình dạy ngay trường GL chứ khg "lang thang" ở các trường nhỏ khác...Rất vui cảm động và rất muốn nhưng vì gia đình mình không thể bỏ nghề nhất là lúc đó cái tổ hợp thêu dỏm đã giúp cho các bạn công nhân viên có thêm thu nhập, các bạn khó khăn có việc làm giúp gia đình.....Mình đã nhớ ơn và cúng tổ từ những năm tháng đó cho đến tận bây giờ !
Suốt một thời gian dài từ năm 78 cho đến năm 2015 KC đã tiến bộ qua rất nhiều mặt hàng thêu như túi xách, bóp, ví thêu, tranh, khăn bàn...tất cả đêù thành công nhưng điều kiện sức khỏe bây giờ không được như trước, nghề thêu cũng không còn phát triển rầm rộ như xưa...nhớ ơn tổ KC chưa bao giờ quên năm nào cũng cúng dù không còn làm hàng nữa, Bích Nga biền biệt từ năm xưa, chị Bạch Tuyết cũng được con bảo lãnh xuất ngoại, tiệm thứ hai là của bà Ngọc Bích cũng đóng cửa sau khi ông chồng mất...KC lại ôm một đống hàng ký gởi về, cho mãi đến bây giờ vẫn còn tồn tại một số hàng cũ xem đó là thành quả và kỹ niệm không quên, một niềm tự hào vì mình đã vào nghề bắt đầu bằng con số không từ vốn cho tới tay nghề
Có những chiều xuống tiệm kiểm hàng lại chở theo cháu vì ba mất không có ai trông nó, hai cô cháu phải đứng chờ ở gốc cây trước cửa tiệm, nhắc cháu đem bài ra học và tản bộ qua Givral gần đó mua bánh cho cháu ăn đỡ đói, buồn khi trời mưa không có chỗ đụt phải chạy qua hẻm bán tranh núp đỡ, vui lúc có ban nhạc ngoài trời biểu diễn trước nhà hát Thành phố vào những dịp lễ lớn !! Về đến nhà ít khi nào trước 10g đêm nhưng vui vì bán được hàng và có nhiều hàng gia công tuy hai cô cháu rất nhớ ông nội !!
Hôm nay cúng giỗ tổ và ngoại dù trong mùa dịch bệnh nhưng cũng khá tươm tất nhằm hôm Ti đi làm nên lại lui cui luộc gà nấu cháo một mình và hôm trước có kho sẵn thịt kho với trứng gà, ngày còn sống ngoại thích lỗ tai heo luộc ăn với bún chấm mắm nêm, giờ chỉ có thể thay bằng thịt đùi luộc thôi, và cũng có bún, có mắm nêm...Cũng như mọi năm KC dọn hai mâm, một mâm cúng tổ có con gà nhỏ luộc với cháo, gỏi cùng thịt kho trên bàn, một mâm ngay trên bàn thờ cúng ngoại cũng giống như vậy chỉ thiếu con gà nhưng thay bằng thịt và tôm luộc
Tất cả đều mua ở siêu thị, trái cây quá mắc lại không ngon, nên mua đỡ chôm chôm, thiếu hoa, thiếu cả trầu cau cúng tổ và ngoại, thiếu cả trí nhớ chụp lại ảnh của hai mâm cúng mãi đến hôm nay mới nghĩ ra...Căn bệnh thời đại khá nguy hiểm làm mình sơ suất và hơi tiếc nuối đã không ghi lại dịp cúng trong những ngày đặc biệt bối rối lo toan này, không lo sao được khi dịch bệnh chưa giảm bớt, đi từ sáng sớm đâu đâu cũng thấy người ta sắp hàng dài trước cửa hàng bách hóa nhỏ, hay 4 hàng dài trong siêu thị lớn, không mua không có thức ăn, mua nhiều tủ lạnh không đủ chỗ chứa, chạy vòng vòng tìm chỗ mua.... chui mà không thấy !!
Hôm nay ghi lại những dòng ký ức này như một lời tri ân với tổ thêu, lời tạ lỗi của con với ngoại, hơn hai mùa Thanh Minh con và Ti khg có điều kiện về Sóc Trăng viếng mộ, năm nay Ti và con cũng không đi Bình Chánh thăm mộ bên Ti vì chân hãy chưa bình thường....
Ngoại cảnh cùng "nội thương" làm lòng càng thêm áy náy....!!
Cái vườn hoa nhỏ trước sân của con hôm nay có hoa nhưng rất ít và toàn nở hoa màu trắng, dừa cạn ba màu, hoa lài tây và hoa dành dành thơm ngát cũng trắng ...Huỳnh anh hồng, hoa lan tím và chuông vàng lại không ra hoa...Hai cô bạn ở chợ Vườn chuối giờ không biết cuộc sống ra sao nữa ?! Quả là cuộc đời vô thường lúc thì hoa mới chưng hàng ngày lúc thì tìm mãi không có chỉ có ba nén hương cùng lòng tri ân dâng cúng mà thôi...
Bài viết nầy KC cũng thân gởi đến chị Bạch Tuyết, Bích Nga "ân nhân" và các bạn đã cộng tác một thời rất vui vẻ với nhau, mong mọi người đọc được "tâm thư' nầy...!!
NM Phan thị Ngọc Diệp

Thứ Tư, 25 tháng 9, 2019

NTV 36 - Nhà hàng Ân Nam đóng cửa


Tâm Sự Người Hát Nhạc Buồn

Hàng ngày qua lại, lại qua,
Chợt thấy lòng mình sao xót xa
Tuy vẫn còn đây mùa thu cũ,
Người đã xa tôi kỷ niệm nhoà !
NM

           Nhà hàng Ân Nam đóng cửa...!!
Nhà hàng Ân Nam đóng cửa thì có liên quan gì đến mình nhỉ ? Thường ngày trên đường về nhà từ Q3 mình đều đi ngang qua nhà hàng Ân Nam nầy, tuy chưa một lần đặt chân vào, nhưng nó gợi nhớ cho những kỷ niệm trước đây của hai người bạn ..." khác giới " đã từng mời, nhưng vì mình khg nhận lời cho nên mỗi lần có dịp đi ngang qua mình khg khỏi khg nhìn vào để...nhớ, rồi lại tự hỏi tại sao mình lại khg nhận những lời mời ngày ấy nhỉ ?
Nhà hàng cũng xuất hiện khá lâu rồi từ hơn 13 năm trước, lúc đó anh về VN một mình, cô bạn dễ thương BT còn "tại thế" độc thân, xinh xắn và vui tính, mình đã từ chối đến tham dự buổi họp mặt của nhóm bạn cũ thời Trung học của anh với hy vọng anh sẽ mời cô bạn hồn nhiên của mình...!
Lần thứ hai anh về có vợ đi cùng và anh cũng nhắc lại lời mời cũ nhưng gián tiếp qua tên một người bạn làm BS của anh mà mình đã từng chịu ơn từ cuối năm 75, mình muốn đi để được cám ơn anh ấy nhất là muốn nhân cơ hội nầy sẽ có dịp gặp lại những người bạn trai thân thiết thành đạt trong nhóm bạn thân TH của anh ngày xưa hay đến nhà mình họp mặt vào những dịp Tết của thuở còn SV, nhưng chợt nhớ tới chị, tới cô bạn của mình vẫn còn độc thân và vẫn tha thiết yêu đời lẫn.... yêu người...!

Trở ngại éo le nhất là nếu đi trong buổi hội ngộ đó sẽ gặp hai BS, một người là ân nhân sẽ vui còn người thứ hai khg thể nào tự nhiên vì khg xứng danh y đức !!
Tuần trước đi ngang qua thấy Ân Nam còn mở cửa, nhưng tuần nầy quang cảnh vắng lặng, toàn thể cửa bị che chắn bằng những tấm vách trắng...lạnh lùng, tên nhà hàng còn, tấm bảng chụp hình ca sĩ vẫn còn ở đó mỉm nụ cười ...buồn, mỉa mai nhất là tấm bảng nhà cho thuê chính chủ...!
Nói với Ti ngừng lại chụp vài tấm ảnh vì ít ra mình cũng có chút duyên với nó, tuy chỉ là... nghịch duyên, rồi lại nghĩ mình khg nhận lời cũng đúng vì nối tiếp theo niềm vui thường là những nỗi buồn khó nói
Có một người đàn ông trung niên cùng dừng xe đứng lại nhìn rồi cũng chụp hình có lẻ họ có ý định thuê nhà hàng nầy chăng, hay cũng bất ngờ như mình cho nên vội ghi lại vài tấm kỷ niệm nơi chốn cũ ?!
Ti hỏi sao ngày đó tôi khg đi, tôi nói vì từ thuở 14 tuổi tôi đã đi rồi, hàng ngày buổi sáng đi học về, cơm nước xong tôi lại đi taxi ôm theo tiền lẻ và các cuốn bon tính tiền, một mình lên dancing Victoria giao cho cô giữ caisse và ngồi kế bên cô cho tới hết xuất mới ôm tiền và sổ sách về cho mẹ (xuất matinée), chỉ có thứ bảy và chủ nhật khách đông thì mẹ mới lên đón về
Vì thế tôi đã biết không khí phòng trà dancing từ thuở đó, chứng kiến biết bao hoàn cảnh vui buồn, nhưng thời đó khg phức tạp và hỗn loạn như bây giờ...
Còn người thứ hai nữa là bạn học Luật của cô em gái, nhưng lại bằng tuổi và học sau mình vì thế chỉ có thể xem là " cậu em" thôi tuy S vẫn nhất định muốn làm bạn xưng tên và gọi mình bằng tên, thật là...xấc xược cho nên không nhận lời, giờ nghĩ lại cũng hơi buồn cười vì mình hãy còn con nít và...láu cá tuy S cũng rất dễ thương
Như vậy Ân Nam có xa lạ gì với mình đâu, hy vọng cả hai người bạn xưa có dịp đọc để gợi nhớ, vì mình tuy khg tham gia nhưng qua lời anh kể lại biết rằng các anh đã có một buổi họp mặt rất vui và toàn là..."đực rựa" !!
Mong rằng người thuê mới sẽ giúp cho Ân Nam sống lại cùng với những giọng hát hay...Mong lắm để ngày ngày đi ngang qua mình có dịp nhìn và ...nhớ những lời mời xưa !!
Và cũng để nhớ BT.....
NM Phan thị Ngọc Diệp
( Kỷ niệm xưa )

Thứ Năm, 15 tháng 9, 2016

NTV 6 - Ký ức mùa Thu

Tiếng Thu.....
Em không nghe mùa thu
  Dưới trăng mờ thổn thức? 
  Em không nghe rạo rực 
  Hình ảnh kẻ chinh phu  
Trong lòng người cô phụ? 
  Em không nghe rừng thu  
Lá thu kêu xào xạc  
Con nai vàng ngơ ngác  
Đạp trên lá vàng khô....  

Lưu Trọng Lư
(Thân tặng Vân, Thu Giang , Tố Lang, Ánh Minh và anh TC Bình, anh Tiểu Vũ là những người bạn luôn khuyến khích NM viết....) 
Mẹ đã cho con
Mẹ cho con ánh trăng vàng,....
Mẹ cho con cả Thiên đàng tuổi thơ   
NM
Ký ức mùa Thu...!
         Chỉ còn vỏn vẹn hai tờ lịch cuối cùng của tháng chín là mùa Thu chính thức lại ra đi ! .......
          Hơn bảy năm nay tôi hầu như đã quên hay không còn một chút ý thức gì về mùa Thu, nhất là sau năm 1996 là năm ba tôi vĩnh viễn không còn nữa , vì từ năm đó dường như mùa Thu không tồn tại cho dù vẫn có mưa ngâu trong đêm rằm tháng tám, và tôi vẫn bày bánh Trung Thu chờ tạnh mưa cúng rồi. ....ngắm trăng sao, cố nhìn cho thấy dãy Ngân Hà huyền thoại mà ba vẫn kể đây là đêm Ngưu lang Chức nữ được gặp nhau mỗi năm sau những hạt mưa ngâu rả rích !.....Hình như đã có lần tôi đã cùng ba nhìn được một vệt trắng mờ nằm vắt ngang trên bầu trời của đêm rằm tháng tám, và câu chuyện chia ly đó cũng đi vào ký ức tuổi thơ của tôi !
             Mãi mãi tôi vẫn không quên bài học đầu tiên về con người , về thời gian và thời tiết mà ba mẹ tôi đã dạy lúc tôi còn bé thơ khi chưa đến trường, đó là thân thể người ta gồm ba phần : đầu , mình và tứ chi....Điều tôi luôn nhớ là bên trong thân người có những bộ phận khác nhau , nhưng quan trọng nhất là trái tim ! Không có trái tim , hay tim ngừng đập con người sẽ chết !....Tôi chưa ý thức được cái chết, nhưng tôi muốn biết làm thế nào mình biết được sự hiện diện của trái tim, cậu Ba tôi nói đặt tay lên ngực phía tay trái tôi sẽ biết và cảm thấy trái tim mình đang có mặt ! Tôi đã làm theo và lần đầu tiên tôi xúc động vô cùng , trong trí óc nhỏ nhoi non nớt bỗng dưng tôi nhận ra đây chính là người bạn duy nhất hiện hữu cùng tôi hàng ngày và không bao giờ rời xa ! Tim cho tôi sự sống, giúp cho cơ thể tôi lớn lên từng ngày , tôi yêu quý và vui với " người bạn" của mình.....Và khi trưởng thành nhờ quả tim tôi đã trãi qua biết bao tình cảm, thương yêu, nhung nhớ, hạnh phúc lẫn đau khổ...Ôi, trái tim đáng yêu của tôi , nó đã giúp cho cuộc sống của tôi phong phú và đa dạng biết chừng nào ?! Và tim tôi đã cảm nhận lần đầu tiên thế nào là mùa Thu với sông Ngân, với mưa ngâu , với sự hôi ngộ đau buồn hàng năm của vợ chồng Ngưu lang Chức nữ !..
            Mẹ tôi nhắc hoài và bà cho là không bao giờ ngạc nhiên khi tôi học Sư Phạm cũng như thi đậu Gia Long và tôi cũng chưa bao giờ biết thế nào là thi rớt ! Mẹ nói lúc thôi nôi tôi đã chọn cây viết và cây thước , đẩy hai món đó ra xa tôi vẫn cố chồm với cho được, lại còn ôm thêm cuốn tập ! Mẹ nhìn những ngón tay ốm gầy mà dài không búp măng nuột nà thì lại càng quả quyết con gái mình sau nầy sẽ là cô giáo !
          Mẹ còn kể lúc tôi mới hơn hai tuổi mẹ đang xem báo , tôi ghé nhìn mãi mê, thấy vậy mẹ ôm tôi vào lòng chỉ tay vào hàng chữ to đọc từng mẫu tự rồi kêu tôi lập lại, tôi đã đọc rõ từng chữ , hôm sau mẹ thử lại tôi cũng lập lại rành mạch không quên..!..Thế là ba mẹ và cậu vui mừng , gặp cái gì cũng dạy cho tôi, tôi đã có những bài học đầu đời sống động khó quên ! mẹ khoe tôi "sáng dạ" nhờ khi tôi còn đang ở trong bụng mẹ , cứ đến ngày trăng rằm mẹ theo lời khuyên của bà nội, mẹ ra nhìn trăng xoa bụng và ước sao nếu sinh con gái thì con mẹ sẽ có một gương mặt tròn , một trí thông minh trong sáng như ánh trăng !! Mẹ chỉ làm được điều đó khi mang thai tôi, còn về sau lúc ra riêng, cuộc sống bận bịu mẹ không còn làm được như vậy cho các em..! Tôi nghe và cảm động vô cùng cho nên tự hứa sẽ thương yêu mẹ và sẽ lo cho các em suốt đời !!
           Từ ngày nghe mẹ kể lúc nào cũng tôi cũng quanh quẩn theo mẹ, nhưng tôi không bao giờ dám ôm mẹ nhỏng nhẽo như các em, nhất là từ khi tôi có em trai....Mùa Thu khí trời dịu mát , tôi thường nằm trên giường ba mẹ , nhìn mẹ trang điểm chờ ba về để cùng đi dạo xem lồng đèn khi thì Chợ Cũ, khi thì Chợ Lớn....Mẹ chuẩn bị thật kỹ cho ba mẹ con để chờ ba về . Mẹ rất đẹp , không phải nét đẹp rực rỡ như hoa hồng nhưng mẹ có nét đằm thắm mặn mà của cô gái miền Tây, mẹ luôn mặc hàng lụa nhìn càng mềm mại nữ tính, những lúc nằm chờ và ngắm mẹ ngồi trước bàn phấn tôi  mơ màng nhìn ánh nắng chiều rọi qua khung cửa sổ mẹ ngồi, nghe mẹ khe khẻ hát, giọng mẹ dịu dàng thanh nhẹ, mẹ chậm rải chấm nhè nhẹ bông phấn trang điểm , dưới ánh nắng dịu mát của mùa Thu nhìn mẹ tôi chợt nghĩ mẹ tôi sao giống cô Tấm trong quyển truyện cổ tích xưa mà ông Ba Ưu trước nhà cho tôi , và tôi đã thiu thiu ngủ theo tiếng hát của mẹ ...  
Anh mong chờ mùa Thu
Trời đất kia ngã mầu xanh lơ
Đàn bướm kia đùa vui trên muôn hoa
Bên những bông hồng đẹp xinh.


Anh mong chờ mùa Thu
Dìu thế nhân dần vào chốn Thiên Thai
Và cánh chim ngập ngừng không muốn bay
Mùa Thu quyến rũ Anh rồi......
.............

Anh mong chờ mùa Thu
Tà áo xanh nào về với giấc mơ
Mầu áo xanh là mầu Anh trót yêu
Người mơ không đến bao giờ.....
( Thu quyến rũ)
         Mẹ chỉ hát ba đoạn trên, có lẻ đây là thời gian hạnh phúc, cho nên mẹ yêu bản nhạc nhưng chỉ chọn những đoạn mong chờ mùa Thu, vì thế tôi không nghe thấy mùa Thu của mẹ hát có lá vàng rơi như ba tôi nói, "mùa Thu lá rụng đầy sân, lúc đó quét lá vàng thật cực, hàng ngày cả nhà phải phụ với bà nội quét và vun lá khô thành đống để đốt làm phân bón chuẩn bị cho mùa Xuân sắp đến..." ba kể khi nói về mùa thu lúc còn ở nhà cũ của nội , căn nhà ba gian hai chái, với khu vườn trồng đủ thứ cây trái miền Nam.....
       Bài hát thứ hai mẹ hát là "Tà áo xanh " sau nầy lớn lên tôi mới biết tựa của nó, và mẹ vẫn hát đi hát lại những đoạn mẹ thích....
Gió bay từ muôn phía
tới đây ngập hồn anh,
rồi tình lên chơi vơi
Thuyền anh một lá ra khơi
về em phong kín mây trời
đêm đêm ngồi chờ sáng, mơ ai...

Mộng nữa cũng là không
ta quen nhau mùa thu
ta thương nhau mùa đông
ta yêu nhau mùa xuân
để rồi tàn theo mùa xuân
người về lặng lẽ sao đành

Anh còn nhớ em nói rằng
Sao mùa xuân lá vẫn rơi?
Sao mùa xuân lá vẫn bay?
Em ơi, có hoa nào không tàn
có trời nào không mây
có tình nào không phai?

Em còn nhớ anh nói rằng
khi nào em đến với anh
xin đừng quên chiếc áo xanh
Em ơi, có đâu ngờ đến rằng
có màu nào không phai
như màu xanh ái ân.....
(Tà áo xanh)
           Trong hai bài hát nầy lúc nào cũng có màu áo xanh, hèn chi tôi thấy mẹ hay mặc áo dài lụa màu xanh da trời ; sau nầy tôi biết thêm bài "Tà áo xanh" còn có tên "Dang dở" có phải là điềm báo trước sự dở dang của ba mẹ tôi ?
            Mẹ chỉ lớn hơn tôi có 18 tuổi ! Càng sinh con mẹ càng đẹp ra ! Năm nào đến mùa Thu là tôi cũng được nghe mẹ hát hai bản nhạc nầy, tôi chưa hiểu hết lời bài hát nhưng nó như là một lời ru êm đềm của mẹ trong những buổi chiều Thu xa xưa, khoảng thời gian gia đình tôi thật hạnh phúc !!
            Mẹ và ba quen nhau lúc mẹ rời bỏ Bạc Liêu ra đi, ban ngày ba mẹ đi làm, ban đêm dạy học cho người nghèo mù chữ, ba mẹ tham gia hội Khuyến học của Bình Dân Học Vụ, ngoài những đêm dạy học ba mẹ còn gặp nhau trong sinh hoạt văn nghệ, ba mẹ cùng một thời với Thái Thanh và Hoài Trung, Hoài Bắc, chiều chiều tiếng hát của mẹ được truyền qua đài phát thanh. Theo lời mẹ, tên của tôi là do ba mẹ chọn giống tên cô bé nhà mẹ trọ, cô bé đã giúp chuyển thư của ba mẹ gởi cho nhau , cô gái là cầu nối cho ba ở Tân Định và mẹ ở Cầu Kho, để nhớ kỹ niệm nên thơ đó cả hai quyết định đặt cho tôi tên nầy, khi tôi mới lớn mẹ đã cho xem hình cô bấy giờ đã trở nên một ca sĩ khá nổi tiếng...! chắc cô ngưỡng mộ tiếng hát của mẹ tôi nên lớn lên theo nghề nầy ? Một cái vòng lẩn quẩn dễ thương.....
            Sau khi lập gia đình, ba mẹ đã lo vun quén cho tổ ấm, không còn tham gia đàn hát như trước, chị em tôi thực sự sống trong hạnh phúc của bốn mùa ! Tôi chỉ thấy mùa Thu thật đáng yêu qua ánh đèn cầy lung linh trong những chiếc lồng đèn màu sắc rực rỡ, cùng thích thú khi được thưởng thức bánh Trung thu thơm ngon.... Ba lúc nào cũng mua ba hộp bánh , một để biếu cho bà nội còn lại là cho cả nhà !
Ba mẹ còn có quà của bác Vạch, bác là người Hoa bác chịu ơn của ba việc gì đó tôi không nhớ, nhưng đến dịp Trung Thu là bác luôn tặng gia đình tôi nguyên một cái bánh nướng tròn to, bác cười hề hề và nói tặng cho ba mẹ tôi cả một "ông trăng" , có lần chị em tôi được bác cho một hộp bánh nướng có mấy mẹ con nhà heo trông thật dễ thương ! Em gái tôi còn nhỏ chả thấy đẹp, món quà vừa trao qua tay em là nó đã mở ra, bốc ngay con heo mẹ lớn nhất mà ngoạm cái đầu ! Tôi đã khóc thật nhiều vì thương đàn heo con mất mẹ !! Có lẻ điều nầy đã vận vào chị em tôi , khiến cho mẹ không còn gần chị em tôi nữa ?!....
           Đèn Trung Thu mà tôi chọn lúc nào cũng là chiếc lồng đèn con cá, tôi thích lồng đèn con cá vì cậu ba kể cho nghe sự tích cá vượt vũ môn, sau ba lần vượt qua ba cửa ải cá sẽ thay đổi vây,  vẫy rồi cuối cùng hoá rồng bay lên cao ! không biết có phải vì lời kể hấp dẫn hay hình ảnh của con cá "anh dũng" kia, tôi đâm ra thích con cá, ba cũng đồng ý đèn Trung Thu "đúng điệu " nhất là đèn xếp bằng giấy và đèn con cá .....Để không trùng nhau năm thì tôi chọn con cá đuôi tròn , năm lại đuôi nhọn, khi màu vàng, lúc màu cam.... Trước sân nhà ba mẹ còn treo hai đèn lồng tròn to hai bên mái hiên.....Khi có em trai ba còn lấy lon sữa bò cắt ra gắn vào một cây dài để đẩy bên trong cái lon có gắn đèn cầy, em tôi cười thích thú mỗi lần ba đẩy cái lồng đèn, nó quay  có đèn cháy sáng lại kêu lóc cóc vui tai nhờ cái nút khoén ba gắn !
          Chị em tôi cùng bọn trẻ hàng xóm như anh em Quân , Thuyên, Nhu và Ánh... được chơi đón Trung Thu cả tuần trước và sau Trung Thu. Ngay đêm Trung Thu ba nói lúc nào cũng có cơn mưa ngâu nhỏ và sau đó trăng sẽ ló dạng tròn và đẹp hơn bao giờ hết, theo ba trăng rằm tháng tám lúc nào cũng tròn to , đẹp và sáng nhất so với các đêm trăng rằm khác...Vui biết bao nhiêu khi cả nhà quây quần ngoài sân ăn bánh uống trà ngắm trăng, có hai bạn thân của cậu Ba và ông ba Ưu ở nhà đối diện nói chuyện râm ran tới khuya,...!
          Bác Ba tôi đi thăm con ở Pháp về , quà Trung Thu của bác cho chị em tôi là  con búp bê to bằng một em bé sơ sinh, búp bê biết khóc khi lật úp nó , mái tóc dài vàng óng với đôi mắt xanh trong vắt có hai hàng mi cong chớp chớp, đặt nằm xuống thì nó nhắm mắt....Em gái tôi thích lắm, nhất định giành riêng cho mình, thấy vậy ba mẹ tôi chiều chủ nhật dắt chị em tôi đi chơi bàn nhau ghé Charner mua cho tôi thêm con lật đật màu đỏ, cũng nhập từ Pháp. Nhìn ba tôi kéo ngã nghiêng con lật dật về mọi phía thế mà sau vài lần chao đảo con lật đật vẫn bật dậy , khuôn mặt tròn xoe vẫn giữ nụ cười tươi đứng vững như chưa hề bị lật ngã...Tôi bỗng yêu thích con lật đật nầy, hình ảnh món đồ chơi đã nhen nhúm trong tôi một ý thức vươn lên dù lúc đó tôi yếu đuối hay khóc, và tôi đã nhường con búp bê cho em gái ! Con lật đật. lồng đèn con cá ....đó là những bài học  đầu tiên nâng đỡ ý chí cho tôi sau nầy mỗi khi tôi thất bại sa sút tinh thần....
           Được sở hữu con búp bê, đêm Trung Thu em tôi lại không thích chơi lồng đèn, nó bắt Quân cho búp bê nằm ngủ lột áo búp bê ra, gắn cây đèn cầy lên bụng... Quân không làm thì nó khóc, không có em gái lại hiền lành nên Quân làm cho nó, không biết em tôi  loay hoay thế nào cây đèn cầy ngã xuống ! Cả đám chỉ nghe một tiếng  "Phùm" và một vòng chớp loé sáng, con búp bê hoàn toàn biến mất không để lại một dấu vết tồn tại nào !! Tôi đã khóc cho sự mất mát của lần đầu tiên nầy, mùa Thu bắt đầu không còn trọn vẹn hạnh phúc.....Rồi tôi lại nhường con lật đật cho em, tuy nó ít khóc, nhưng đã khóc thì thật là dai dẳng.....Mãi hoài hai món đồ chơi thân yêu đó tôi không hề quên , cho tới bây giờ dù lớn tuổi nhưng tôi vẫn hay đứng thật lâu nhìn những con búp bê hay con lật đật trong cửa tiệm trong mỗi lần có dịp đi mua sắm ...nhưng không bao giờ tôi tìm thấy được những món đồ chơi giống như ngày xưa.....Trái tim tôi đã thổn thức vì mưa ngâu nay lại khóc vì đau buồn khi phải chia tay với những gì mình yêu thích !...
*****
         Tuổi học trò của tôi cũng thay đổi trong mùa Thu nầy, ông Ba vốn là Hiệu trưởng trường Tiểu học công lập Trương minh Giảng cho biết năm sau ông sẽ về hưu, ông thuyết phục ba mẹ cho tôi vào học trường của ông, lúc đó tôi mới tám tuổi đang học lớp nhất trường tư thục Trí Tri gần nhà, ông nói tôi học sớm quá, vào trường ông tôi sẽ phải học lùi lại lớp nhì mà vẫn còn non choẹt ! Ba mẹ thích tôi học sớm nhưng ông cố thuyết phục học lại như vậy sẽ vững , sau nầy thi vào Gia Long dễ đậu hơn, ấy vậy mà vẫn còn nhỏ tuổi, năm thi đầu tiên vào Gia Long ba phải làm đơn xin thi thử và xin miễn tuổi cho tôi !

            Đám rước đèn Trung Thu của chúng tôi đi từ đầu xóm đến chặn cuối là nhà tôi, mỗi khi đi ngang qua nhà bà Tư Bình An (bà có hai con trai tên Bình và An xấp xỉ tuổi cậu Ba tôi), lúc nào bà cũng chạy ra ôm em gái tôi nựng nịu, đã vậy bà còn chọc tôi  : " Mai ơi , má mày đẹp, sinh ra em gái mày cũng đẹp, hai mẹ con mặt trái soan....Còn con mặt....bánh bèo chẳng đẹp chút nào, mai mốt lớn lên học Gia Long mặc áo dài, tóc dài bới củ tỏi, bảo đảm con sẽ ....già giống bà Tư !! Chắc má con lượm con ở đâu đem về nuôi, hay má con là "má ghẻ "...! "
            Lần đầu tiên nghe bà Tư nói đêm Trung Thu đó tôi không còn niềm vui nữa, trái tim nhỏ bé của tôi có nỗi buồn vương vấn, có lẻ bà Tư nói đúng ? Rõ ràng mẹ tôi đẹp, em gái tôi xinh như búp bê, nó còn có cặp mắt mí lót y  như đôi mắt mẹ.... Tôi đã lén lấy album gia đình ra xem, trong album chỉ duy nhất tôi có hình chụp lúc bé được rọi lớn ra, tôi tự lý luận nếu là con nuôi sao mẹ kể đã cầu xin cho tôi vào mỗi đêm trăng rằm khi còn trong bụng mẹ ? Lúc nhỏ tôi cũng trông dễ thương có đôi mắt toàn tròng đen và lại hai mí, chắc là tôi giống ba, vì ba mắt cũng hai mí....Tôi tủi thân tự hỏi sao mẹ không ước nếu tôi là con gái , thì sẽ xinh đẹp như chị Hằng Nga, xin làm gì cả một mảnh trăng tròn để giờ bà Tư nói mặt tôi giống....bánh bèo !! Đã vậy cung Trăng có cả chú Cuội, không chừng tôi lại xấu và ngu ngơ như chú Cuội ? Chỉ có vậy mà trái tim bé nhỏ của tôi thổn thức, vì thế khi thi đậu vào Gia Long , ngoài cây bút máy Pilot có ngòi viết mạ vàng và chiếc đồng hồ Olma cũng mạ vàng của ba tôi cho ,  mẹ hỏi tôi muốn mẹ thưởng món gì, tôi không ngần ngại trả lời liền cho tôi đi uốn tóc . tôi không thích mặc áo dài lại thắt hai bím tóc.....Lời nói của bà Tư Bình An vẫn còn ám ảnh và tôi sợ tôi sẽ giống bà Tư khi mặc áo dài ....!! Bây giờ nghĩ lại , tôi tự cười một mình, trái tim của tôi quả là non nớt làm sao ?!!...
             Mùa Thu có ba tháng cho ba vầng trăng, trăng tháng bảy, trăng tháng tám và trăng tháng chín...Tôi cũng yêu ngày rằm tháng bảy, nhớ những đêm rằm lễ Vu Lan mẹ dắt hai chị em đi chùa Phật Bửu Tự ở gần nhà, lúc đó nhìn những pho tượng Phật to lớn hai chị em tôi không dám đến gần, sợ nhất là ông Thiện và ông Ác, thế nhưng không khí đông vui và được sư thầy cho quà làm hai chị em bớt sợ, càng về đêm tiếng đọc kinh và chuông mỏ ngân nga êm tai khiến hai chị em tôi thiu thiu ngủ, nằm gối đầu trên đùi mẹ , sau khi mõi mệt vì đứng lên ngồi xuống bắt chước lạy sám hối với mẹ...
          Vui nhất là trong tháng bảy cả nhà tề tựu đợi mẹ bày biện cúng cô hồn, vào thời điểm này trẻ con rất hiền không có ai giựt quà, cho nên cúng xong người lớn trẻ con trong nhà tha hồ chọn quà mẹ phân phát, cậu Ba cũng rủ bạn bè tới ăn uống cho vui...
          Gia đình tôi dọn về nhà mới ngay rằm tháng bảy là rằm đầu tiên chúng tôi xa mẹ, chị em tôi quây quần chơi với nhau trước cửa nhà với nhiều bỡ ngỡ, cái sân nhỏ xíu không còn rộng rãi như sân nhà cũ !....Bây giờ tôi đã biết sự mất mát và chia ly của mùa Thu, đi làm về ba lại để nhạc mùa Thu, tôi được nghe trọn vẹn phần sau của hai bản nhạc mà mẹ thường hát vào những ngày Thu xa xưa.....Hẳn là ba buồn lắm đây ! Tôi thương ba, thương cho các chị em tôi, ba đưa tiền cho tôi dắt các em ra chợ chọn lồng đèn, tôi  không còn là con bé con nằm nghe mẹ hát và thiu thiu ngủ, đi làm về ba vẫn ghé Chợ Cũ mua ba hộp bánh như xưa.....Không hiểu sao bác Vạch cũng không đến nữa, ba nói bác về Hồng Kông làm ăn rồi ! Thế là mất đi thêm một vầng trăng, mất thêm nguồn vui của gia đình.... 
           Lâu dần do sự biến đổi của cuộc sống mẹ tôi không còn nhắc đến việc xoa bụng nhìn trăng cầu phúc cho tôi, nhưng lời mẹ nói , câu chuyện cá vượt vũ môn của cậu và hình ảnh dễ thương luôn bật dậy của con lật đật đã làm điểm tựa cho tôi mỗi khi tôi vấp ngã.....Tôi cám ơn mẹ đã ao ước cho con gái mình cả một vầng trăng tròn và sáng ! Cho dù đó không phải là ánh trăng rằm tháng tám, là vầng trăng sáng và đẹp nhất, nhưng đó là vầng trăng kỷ niệm của tình cha, nghĩa mẹ, có cả tấm lòng thương yêu của cậu, ....
             Ngày tháng qua đi tôi lại đau khổ khi phải khóc chia ly với người mình thương mến, anh đã chọn ngày rằm tháng bảy, ngày lễ Vu Lan, ngày Xá tội vong nhân để ra đi vĩnh viễn như một lời...tạ lỗi vì đã sống không trọn vẹn một kiếp người, không đền ơn phụ mẫu và đã bỏ lại sau lưng một lời hứa từ mười năm trước với ngoại tôi tại tỉnh nhỏ Bạc Liêu xa xôi....Mùa Thu thật sự là Thu với bao mất mát chia lìa .....!!
*****
            Sau năm 75, ba tôi không còn mua bánh nữa, tối Trung Thu tôi dắt cháu ra chợ gần nhà mua một hộp bánh về bày ra trước cửa cúng, cuộc sống khó khăn không còn ánh sáng lung linh của lồng đèn  như xưa nhưng vẫn còn chút ấm áp vì tôi còn có ba, lúc nào ba cũng nhắc trước khi tôi đi mua bánh nhớ mang theo dù vì đêm rằm Trung Thu nào cũng có mưa, hết mưa hãy dọn ra cúng đón trăng.....Mẹ tôi mất từ 1980, những đêm Trung Thu còn ba, có cháu bên cạnh với tiếng cười giòn khi đốt đèn chơi với trẻ hàng xóm, nhìn lên cao thấy ánh trăng tôi lại như thấy mẹ, giờ tôi mới hiểu ra mẹ cho tôi cả một vầng trăng sáng, trong đó có nét đẹp dịu dàng vĩnh cữu trong sáng của chị Hằng Nga, sự chân chất thật thà của chú Cuôi dưới gốc cây đa và Hằng Nga mãi mãi  không bao giờ cô độc vì lúc nào cũng có thỏ ngọc bầu bạn !! Thật ý nghĩa biết bao ! Thế mà vì lời nói đùa của bà Tư Bình An sau nầy tôi không dám gần mẹ và cũng chưa bao giờ cám ơn mẹ đã cho tôi cả một vầng trăng !
            Với đêm Trung  Thu tôi có ba, với ánh trăng tôi có mẹ, nhưng với rằm tháng bảy tôi sẽ nguyện cầu cho tất cả những người thân yêu của tôi đã ra đi mà không bao giờ gặp lai !! Người ra đi ngày Vu lan không  biết có thể nhờ chim Ô thước bắc cầu như Ngưu lang Chức nữ để hàng năm được gặp lại nhau trong mùa mưa ngâu tháng tám  không nhỉ ?!
               Riêng tôi, tôi chỉ cần được gặp lại anh một lần thôi chim Ô thước ơi !!
 
 
NM Phan thị Ngọc Diệp
Kết quả hình ảnh cho mùa thu Việt Nam