Thứ Tư, 31 tháng 3, 2021

NTV 76 - Bà cụ bán rau ở chân cầu Bến Lức

Gánh Hàng Rong

Thương sao
Tuổi già thân mãi long đong,
Tự thân nuôi miệng còn mong giúp người
Thương sao luôn nở nụ cười,
Âm thầm buôn bán rau tươi một mình!
Phong trần số kiếp linh đinh,
Nắng chiều soi rọi bóng mình với ta...
Mai kia mắt có nhạt nhoà,
Xin đừng rơi lệ lúc xa lìa đời..!
NM
 Bà cụ bán rau dưới chân cầu Bến Lức
Chỉ còn hai ngày nữa là chấm dứt mùa Vu Lan Tháng bảy 2019, ngày lại ngày qua nhiều chuyện và biến cố xảy đến, nhất là điều kiện sức khoẻ không ổn định của "tuổi già" đã làm chậm đi biết bao nhiêu việc muốn làm, thích làm và cần làm.
Người bạn yêu quý và giúp mình đắc lực nhất là cặp mắt thì theo quy luật của tạo hoá nó cứ....ứa lệ ! Cũng ngộ giờ chỉ cười mà mắt thì khóc như vậy , có lẻ cuộc sống của mình và người chung quanh hãy còn "cười ra nước mắt". Mặc kệ chuyện đời cười kiểu gì cũng được miễn là....cười thôi, nhất là còn hai bạn trong bộ ba nầy chưa "phản đối" mình đó là khối óc và đôi tay, còn óc hơi hơi minh mẫn để nghĩ ra chuyện nầy chuyện kia và còn đôi tay lóc cóc lên mạng là tốt rồi, nhưng bộ ba nầy cũng bắt đầu "mè nheo" rồi đây !
Bộ ba nầy mình thường ví von là Tôn Ngộ Không là bộ óc tình toán, suy luận đôi khi cũng....quá khích, đôi tay là Sa Tăng, sư huynh sai đâu đánh đó, còn cặp mắt là Trư Bát Giới thích nhìn ngắm cái hay cái đẹp "cuỗm" đem về Blog, nhưng tất cả còn phụ thuộc Đường Tăng là trái tim của mình, bởi vậy luôn cầu xin trái tim luôn có nhịp đập bình thường và luôn thắm đỏ tươi nhân hậu !!
Hai ngày cuối nầy bỗng nhiên triết lý lẩm cẩm, nhưng chủ yếu là muốn viết về bà cụ bán rau, hình ảnh có, tình cảm có, những gì muốn viết cũng có tuy ít và đơn sơ nhưng rất chứa chan của người viết dành cho bà, một bà cụ bán rau dưới chân cầu Bến Lức bình thường và "khác thường" so với biết bao hình ảnh các cụ bà bán rau trên mạng !!
Năm 2014 sau khi mỗ lần thứ hai thì hai cô cháu thường đi chơi hơn nữa, nhất là về miền Tây, mấy năm trước thường đi mỗi tháng một lần về miền Đông, tất cả các chuyến đi đều bằng xe gắn máy và đi trong ngày để có thể ghé bất cứ nơi nào có cảnh đẹp mà mình thích chụp và lưu lại, nhất là ăn những món ăn hấp dẫn nữa
Trong những chuyến đi như vậy có hôm trời chuyển mưa phải trở về sớm cho nên trời hãy còn sáng, thường thì khi đến cầu Bến Lức chỉ hơn 4g chiều. Nói với cháu thôi thì mình đi đâu thấy ai nghèo hiền lành già cả mà mua bán mình "ùng hộ", và hai cô cháu chỉ thấy duy nhất bà cụ bán rau nầy "nghèo" nhất, lần gặp đầu trước mặt bà chỉ vỏn ven duy nhất là cái mâm móp méo để lơ thơ vài bó rau lang và rau muống...bà không có tiền mua sẵn bao xốp để đựng rau, có ai mua bà lại xin bao của cô bán kế bên! Bà cụ nhỏ bé lưng còng và cái mâm rau nghèo nàn lọt thỏm giữa khu "chợ nhóm" nhỏ trông thật đáng thương !!
Khi Ti tấp vào, nói với bà con mua hai bó rau lang thôi, nhà ít người lắm và đưa tiền cho  bà, nhìn biết tiền dư bà lật đật thối, tôi nói bà khỏi thối con biếu bà !! Nỗi vui hiện rõ bà vội đứng lên chỉ để ôm tôi cám ơn và chúc lành cho "hai con"với nụ cười tươi
Giờ thì mới nhận ra ngoài nhỏ con lưng lại còng, cho nên vòng tay của bà cũng thấp phải cúi xuống mới gần bà, lúc nhìn gần lại nhận ra cặp mắt bà tròn xoe đen lánh mang ánh vui chứ không ảm đạm buồn phiền..
Cứ như thế gần hơn năm năm rồi, biết bao lượt qua lại nơi chân cầu Bến Lức hai cô cháu về đến gần đó là đã ngóng nhìn bà từ xa...
Mỗi lần một lời hỏi thăm được biết bà cũng có đông con cháu nhưng quá nghèo không thể nuôi bà, ban đầu bà đi cắt rau trong vườn ôm mâm đem ra đây bán từ sớm cho chờ công nhân và người tan sở ghé mua, phải bán sớm hơn người ta chứ không cạnh tranh nỗi 
Lần lần mâm rau của bà nhiều hơn, đa dạng hơn cái mâm cũng mới và lớn hơn có lẻ chiến dịch dọn dẹp bán tràn lan đã giúp bà, người ta thấy bà vừa già vừa còng lại nghèo không ai nỡ đuổi !! Tôi nói với Ti nhất định con phải ghi lại hình của bà để có thể bày tỏ cảm nghĩ của mình và cũng để giúp bà !
Lần gần đây khi đi Sa Đéc trở về ghé bà, bà cũng vẫn ôm tôi chúc lành hai cô cháu, nhưng nhìn vào đôi mắt bà tôi đã thấy nó trở nâu duy nụ cười vẫn luôn nở trên cái miệng nhai trầu móm mém !! Tôi hỏi bà bao nhiêu tuổi bà nói ra thì mới biết bà chỉ hơn mình có 5 tuổi mà già nua tưởng chừng trên dưới tám mươi...
 ****
Trên đường về cứ suy nghĩ về bà, về đôi mắt hơi đục, về nụ cười dễ thương nhưng buồn vì chợt nghĩ ra suốt thời gian qua biết bao lần ghé bà và dường như bà khg nhớ đây là "người quen" và điều thứ hai là cho dù mắt trong hay đục bà vẫn chúc "gộp" chung là "Chúc hai con luôn may mắn dồi dào sức khoẻ"
 
 Nói với cháu điều nầy Ti rất ngạc nhiên vì bà chỉ bằng tuổi chị bạn lớn trong lớp ngày xưa, Ti còn thắc mắc là từ lâu nó ngạc nhiên sao bà lại goị gộp hai con...Tôi nói vui chứ sao, như vậy tôi trẻ bằng Ti...Và giống như trong Phật pháp chúng sinh tất cả đồng đẳng không phân biệt cảnh giới giàu nghèo...cũng như khi tôi và cháu quy y thì cùng một sư phụ và cùng gọi là Thầy như nhau, cả hai đều là đệ tử của Thầy, Ti  im lặng mong rằng cháu hiểu và không nghĩ giờ mình bắt đầu lẩn thẩn giảng đạo.
Dưới ánh nắng chiều chói chang hình ảnh bà cụ bán rau còn lại một mình bên đường là một hình ảnh thân thuộc và là tấm gương lạc quan lúc nào cũng cười tươi, tự thân nuôi mình và giúp đỡ con cháu
Mong sẽ còn gặp bà rất rất nhiều lần hơn nữa, chúc bà luôn chân cứng đá mềm, mua may bán đắt...
Cứ nghĩ đến có một lúc nào đó đi ngang qua đây không thấy bà chắc hai cô cháu sẽ buồn lắm !
NM Phan thị Ngọc Diệp
(Những hình ảnh bên đường)


 

Thứ Sáu, 26 tháng 3, 2021

NTV 75 - Bánh giá Gò Công Đông


Chợt nhớ...
Chẳng phải quê hương mình,
Sao thân thương gần gũi...
Hai phận đời linh đinh,
Ra đi có buồn tủi !?

Luôn nhớ thân tình xưa,
Trải qua bao gió mưa,
Chùa nay vẫn còn đó..
Độ người qua gió mưa !

Trong thinh không vắng lặng...
Lắng sâu bao nghĩa tình.
Chuông ngân nga thanh thoát.
Dẫn hồn xa u minh  !!
NM
 
     Bánh giá Gò Công Đông 
        Bài viết đầu tiên mở đầu cho phần Du lịch của NamMai 4 là một bài viết về những di tích của Gò Công, nhưng thật là thiếu sót nếu không giới thiệu về món bánh giá được xem là món đặc sản của quê hương nầy....!
        Đây là món quà quê hương tinh thần mà Nam, một người em trai kết nghĩa lúc còn sống Nam thường quảng cáo và tha thiết mời chào hai cô cháu về chơi sẵn dịp thưởng thức món "Bánh giá Gò Công Đông". Nam đặt tên như vậy vì một phần để phân biệt với bánh giá chợ Giồng và bánh giá Gò Công Tây, và cũng vì quán bánh giá nầy cùng ở trên con đường đến nhà Nam thuộc địa phận Gò Công Đông ...
       Thế nhưng hồi đó tôi chỉ được viếng Gò Công hai lần, tất cả hai lần đều đến và đi trong vội vã, lần thứ nhất khi nhà Nam vừa mới cất lại, ăn tân gia vừa đông người, vừa đi về trong ngày cho nên chưa biết quán nơi đâu ? Lần về thứ hai càng buồn hơn vì đó là lần về đưa tiễn Nam ra đi đột ngột !! Đông, anh của Nam cũng ân cần mời hai cô cháu khi nào có dịp về chơi, vợ chồng Đông sẽ chiêu đãi món bánh giá mà Nam vẫn thường nói với Đông mỗi khi về thăm nhà....
         Ngày qua ngày công việc và cuộc sống đã làm cho tôi dường như quên mất những cuộc đi chơi, những lời hứa với Nam rồi với Đông....Bây giờ thì "về hưu", nói cho vui chứ hàng họ càng ngày càng ít đi do kinh tế khó khăn khiến thời gian rảnh rổi nhiều hơn, tuổi tác cũng cao, hai cô cháu bàn nhau đi chơi, ngoài những chuyến đi Sóc Trăng dịp Thanh Minh ra, cô cháu còn đi Sa đéc thăm vườn hoa cảnh, đi Trà Vinh thăm bạn, rồi Cần Thơ.....
        Những chuyến đi như vậy toàn là đi trong ngày và bằng xe gắn máy để có thể ghé bất cứ nơi đâu chụp lại phong cảnh đẹp hay thưởng thức món ăn ngon bình dân đặc biệt của vùng miền địa phương. Nhưng rồi cuối cùng hai cô cháu cũng được thưởng thức món bánh giá Gò Công Đông !
        Trong những lần đi chơi trước hai cô cháu đã thưởng thức bánh giá Hoà Đồng cũng như bánh giá chợ Giồng, nhưng quán bán bánh giá nơi đây hai cô cháu rất thích vì cảnh quang dân dã hai bên đường, cận kề quán là những bạn hàng khác tạo thành nhóm như một cái chợ nhỏ, có rau, thịt, tôm cá và bánh quê đủ thứ như bánh chuối, bánh bò, bánh da lợn, bánh tầm bì...
        Ngoài món bánh giá ra quán còn bán bún thịt nướng mang hương vị riêng của làng quê, đặc biệt bún Gò công rất ráo sợi lớn hơn sợi bún bình thường, kết hợp với rau giá và miếng thịt nướng bằng than thơm lừng hoà với nước mắm ngon đã khiến hai cô cháu lần nào ghé cũng phải ăn cả hai món và mua bánh đem về !!
         Gò Công tương đối gần nên chúng tôi thường xuyên về chơi, ghé quán ăn sáng rồi chạy ngược chiều ra biển Tân Thành hóng gió đến trưa lại quay về. Mấy lúc sau lại bàn nhau đi tìm thăm di tích cổ....Dần dà hai cô cháu trở thành khách thân quen, tôi nói với cháu hay là mình sẽ viết bài phóng sự vui về quán bánh giá nầy của Gò công Đông....? Ti vui vẻ hưởng ứng liền
 
        Chủ quán là bà Tám cũng trạc tuổi tôi, bà cho biết sau năm 75 gia đình làm ăn thua lỗ... Hai vợ chồng bà dọn về đây, lúc đó ông Tám còn sống, ông được một người bạn quen nổi tiếng về bánh giá ở Gò công Tây giúp đỡ truyền dạy cho món bánh giá nầy, rồi cả gia đình họp nhau bán và nhờ đó trở nên khá giả, quán đã hoạt động trên 40 năm, sau khi ông Tám mất bà đã cùng các cô con gái tiếp tục buôn bán....
         Tôi ngỏ ý muốn giới thiệu quán thì bà rất vui vẻ hướng dẫn, quán nằm trên đường đi Gò công Đông. ấp Chợ Bến, xã Bình Ân. Từ trung tâm thị xã Gò công chúng ta tìm Ấp Gò Me, xã Bình Ân , qua khỏi cầu Trần văn Đông chừng 800m là đến quán, quán nằm phía bên tay trái, cùng sinh hoạt quây quần với khu chợ nhóm nhỏ, vì món ăn vừa ngon lại vừa rẻ nên hết rất sớm, có hôm chưa tới 8g sáng đã không còn...Mỗi lần muốn mua bánh đem về Sài gòn làm quà biếu thì chiều hôm trước Ti phải gọi điện thoại dặn trước !
         Bà Tám nói dễ nhất là hỏi tên bà Tám Diễm Ca, đó là tên cô con gái lớn, ở đây ai cũng biết ! Món ngon lại thêm cái tên thật là...thơ !! Ti nói đùa "Nhờ "Diễm Ca" cho nên bán hơn 40 năm vẫn đắt, nếu "Diễm xưa" thì có lẻ dẹp tiệm từ lâu !"
        Bây giờ Bà Tám chuyên ngồi chiên bánh, nướng thịt và phục vụ khách thì hai cô con gái phụ trách, cô bé gái Diễm Ca giờ đã có chồng và có con, bà tâm sự lúc khổ mở quán thì hai vợ chồng còn trẻ cùng nhau làm, con cái hãy còn bé bỏng....Ngồi ngay lò chiên bánh nhưng bà rất vui vẻ, khi blog nầy chưa hoàn tất tôi đã muốn viết nhưng cảm thấy có một điều gì đó không hợp lý, giờ thì có thể viết rồi và viết với một tâm lý thật nhẹ nhàng thoải mái, cũng thầm xin lỗi bà Tám Diễm Ca, có lẻ bà trông đợi khách sẽ đông hơn qua bài viết của một "nữ văn sĩ quèn" như tôi, hay bà lại nghi ngờ tôi muốn bán bánh giá Gò Công Đông ngay tại Sài gòn nầy vì có lần bà hỏi vui như vậy...
        Tôi chỉ có thể về Sóc Trăng dịp Thanh Minh thăm mồ mã ông bà, đi loanh quanh dạo chợ, ghé hàng bánh bía mua làm quà, ăn món bún mắm thân quen, rồi vào chùa nghĩ mệt dưới táng cây sala thưởng thức mùi hương dừa thốt nốt, không biết tại sao chỉ có ở nơi nầy hương thốt nốt thật đậm đà dễ chịu !?...Và chỉ như thế rồi quay về, khác với sự vui vẻ thân tình khi đến Gò Công, có phải vì quê ngoại giờ đây không còn ai để lưu luyến và thăm viếng....?
Bánh giá chợ Giồng
        Mà buồn làm chi bởi vì nơi đâu cũng là quê hương của mình dẫu gần hay xa, cho nên mỗi khi muốn đi chơi xa vừa đủ cho kịp giờ về đi làm là Ti lại rủ về Gò Công, chỉ cần đi ngang qua ngõ vào chùa Thái Bình, hay ngang qua nhà Đông, nhìn vào sân thấy nhà đóng cửa là biết giờ nầy Đông đang chăm sóc đồng ruộng, vợ đi làm và hai con gái đi học...cuộc sống thật bình dị, chỉ xôn xao vào những dịp Xuân về !! Nhưng con đường từ thị xã về đây quanh năm cây cỏ xanh mát, hoa nở bốn mùa thật mát mẻ nên thơ, nhất là những cây sơ ri đầy quả đỏ...
        Trong thâm tâm tôi Gò Công thật là gần gũi, một thứ tình cảm tự nhiên, đằm thắm và mỗi lần có dịp về đây tôi lại bồi hồi nhớ đến Nam, một đứa em trai kết nghĩa nhưng thật chu đáo và thân tình  ...Cũng đã hơn mười năm rồi Nam nhỉ ?
NamMai Phan thị Ngọc Diệp