Bài
viết đầu tiên mở đầu cho phần Du lịch của NamMai 4 là một bài viết về
những di tích của Gò Công, nhưng thật là thiếu sót nếu không giới thiệu
về món bánh giá được xem là món đặc sản của quê hương nầy....!
Đây
là món quà quê hương tinh thần mà Nam, một người em trai kết nghĩa lúc còn
sống Nam thường quảng cáo và tha thiết mời chào hai cô cháu về chơi sẵn dịp
thưởng thức món "Bánh giá Gò Công Đông". Nam đặt tên như vậy vì một phần
để phân biệt với bánh giá chợ Giồng và bánh giá Gò Công Tây, và cũng vì
quán bánh giá nầy cùng ở trên con đường đến nhà Nam thuộc địa phận Gò
Công Đông ...
Thế
nhưng hồi đó tôi chỉ được viếng Gò Công hai lần, tất cả hai lần đều đến
và đi trong vội vã, lần thứ nhất khi nhà Nam vừa mới cất lại, ăn tân
gia vừa đông người, vừa đi về trong ngày cho nên chưa biết quán nơi đâu ? Lần
về thứ hai càng buồn hơn vì đó là lần về đưa tiễn Nam ra đi đột ngột !!
Đông, anh của Nam cũng ân cần mời hai cô cháu khi nào có dịp về chơi,
vợ chồng Đông sẽ chiêu đãi món bánh giá mà Nam vẫn thường nói với Đông
mỗi khi về thăm nhà....
Ngày qua ngày công việc và cuộc sống đã làm cho tôi dường như quên mất những cuộc
đi chơi, những lời hứa với Nam rồi với Đông....Bây giờ thì "về hưu", nói
cho vui chứ hàng họ càng ngày càng ít đi do kinh tế khó khăn khiến thời
gian rảnh rổi nhiều hơn, tuổi tác cũng cao, hai cô cháu bàn nhau đi
chơi, ngoài những chuyến đi Sóc Trăng dịp Thanh Minh ra, cô cháu còn đi
Sa đéc thăm vườn hoa cảnh, đi Trà Vinh thăm bạn, rồi Cần Thơ.....
Những
chuyến đi như vậy toàn là đi trong ngày và bằng xe gắn máy để có thể
ghé bất cứ nơi đâu chụp lại phong cảnh đẹp hay thưởng thức món ăn ngon
bình dân đặc biệt của vùng miền địa phương. Nhưng rồi cuối cùng hai cô
cháu cũng được thưởng thức món bánh giá Gò Công Đông !
Trong
những lần đi chơi trước hai cô cháu đã thưởng thức bánh giá Hoà Đồng
cũng như bánh giá chợ Giồng, nhưng quán bán bánh giá nơi đây hai cô cháu
rất thích vì cảnh quang dân dã hai bên đường, cận kề quán là những bạn hàng khác tạo
thành nhóm như một cái chợ nhỏ, có rau, thịt, tôm cá và bánh quê đủ thứ như
bánh chuối, bánh bò, bánh da lợn, bánh tầm bì...
Ngoài
món bánh giá ra quán còn bán bún thịt nướng mang hương vị riêng của
làng quê, đặc biệt bún Gò công rất ráo sợi lớn hơn sợi bún bình thường,
kết hợp với rau giá và miếng thịt nướng bằng than thơm lừng hoà với nước mắm ngon đã
khiến hai cô cháu lần nào ghé cũng phải ăn cả hai món và mua bánh đem về
!!
Gò Công tương đối gần nên chúng tôi thường xuyên về chơi, ghé quán ăn sáng
rồi chạy ngược chiều ra biển Tân Thành hóng gió đến trưa lại quay
về. Mấy lúc sau lại bàn nhau đi tìm thăm di tích cổ....Dần
dà hai cô cháu trở thành khách thân quen, tôi nói với cháu hay là mình
sẽ viết bài phóng sự vui về quán bánh giá nầy của Gò công Đông....? Ti vui vẻ hưởng ứng liền
Chủ
quán là bà Tám cũng trạc tuổi tôi, bà cho biết sau năm 75 gia đình làm
ăn thua lỗ... Hai vợ chồng bà dọn về đây, lúc đó ông Tám còn sống, ông
được một người bạn quen nổi tiếng về bánh giá ở Gò công Tây giúp đỡ
truyền dạy cho món bánh giá nầy, rồi cả gia đình họp nhau bán và nhờ đó trở nên
khá giả, quán đã hoạt động trên 40 năm, sau khi ông
Tám mất bà đã cùng các cô con gái tiếp tục buôn bán....
Tôi ngỏ ý muốn giới thiệu quán thì bà rất vui vẻ hướng dẫn, quán nằm trên đường đi Gò
công Đông. ấp Chợ Bến, xã Bình Ân. Từ trung tâm thị xã Gò công chúng ta
tìm Ấp Gò Me, xã Bình Ân , qua khỏi cầu Trần văn Đông chừng 800m là đến
quán, quán nằm phía bên tay trái, cùng sinh hoạt quây quần với khu chợ
nhóm nhỏ, vì món ăn vừa ngon lại vừa rẻ nên hết rất sớm, có hôm chưa
tới 8g sáng đã không còn...Mỗi lần muốn mua bánh đem về Sài gòn làm quà
biếu thì chiều hôm trước Ti phải gọi điện thoại dặn trước !
Bà
Tám nói dễ nhất là hỏi tên bà Tám Diễm Ca, đó là tên cô con gái lớn, ở
đây ai cũng biết ! Món ngon lại thêm cái tên thật là...thơ !! Ti nói đùa
"Nhờ "Diễm Ca" cho nên bán hơn 40 năm vẫn đắt, nếu "Diễm xưa" thì có lẻ
dẹp tiệm từ lâu !"
Bây
giờ Bà Tám chuyên ngồi chiên bánh, nướng thịt và phục vụ khách thì hai cô con
gái phụ trách, cô bé gái Diễm Ca giờ đã có chồng và có con, bà tâm sự
lúc khổ mở quán thì hai vợ chồng còn trẻ cùng nhau làm, con cái hãy còn
bé bỏng....Ngồi ngay lò chiên bánh nhưng bà rất vui vẻ, khi blog nầy
chưa hoàn tất tôi đã muốn viết nhưng cảm thấy có một điều gì đó không hợp
lý, giờ thì có thể viết rồi và viết với một tâm lý thật nhẹ nhàng thoải
mái, cũng thầm xin lỗi bà Tám Diễm Ca, có lẻ bà trông đợi khách sẽ đông
hơn qua bài viết của một "nữ văn sĩ quèn" như tôi, hay bà lại nghi ngờ
tôi muốn bán bánh giá Gò Công Đông ngay tại Sài gòn nầy vì có lần bà hỏi
vui như vậy...
Tôi
chỉ có thể về Sóc Trăng dịp Thanh Minh thăm mồ mã ông bà, đi loanh
quanh dạo chợ, ghé hàng bánh bía mua làm quà, ăn món bún mắm thân quen,
rồi vào chùa nghĩ mệt dưới táng cây sala thưởng thức mùi hương dừa thốt
nốt, không biết tại sao chỉ có ở nơi nầy hương thốt nốt thật đậm đà dễ
chịu !?...Và chỉ như thế rồi quay về, khác với sự vui vẻ thân tình khi
đến Gò Công, có phải vì quê ngoại giờ đây không còn ai để lưu luyến và
thăm viếng....?
Bánh giá chợ Giồng
Mà
buồn làm chi bởi vì nơi đâu cũng là quê hương của mình dẫu gần hay xa, cho nên
mỗi khi muốn đi chơi xa vừa đủ cho kịp giờ về đi làm là Ti lại rủ về Gò Công,
chỉ cần đi ngang qua ngõ vào chùa Thái Bình, hay ngang qua nhà Đông,
nhìn vào sân thấy nhà đóng cửa là biết giờ nầy Đông đang chăm sóc đồng
ruộng, vợ đi làm và hai con gái đi học...cuộc sống thật bình dị,
chỉ xôn xao vào những dịp Xuân về !! Nhưng con đường từ thị xã về đây quanh năm cây cỏ xanh mát, hoa nở bốn mùa thật mát mẻ nên thơ, nhất là những cây sơ ri đầy quả đỏ...
Trong
thâm tâm tôi Gò Công thật là gần gũi, một thứ tình cảm tự nhiên, đằm thắm và
mỗi lần có dịp về đây tôi lại bồi hồi nhớ đến Nam, một đứa em trai kết
nghĩa nhưng thật chu đáo và thân tình ...Cũng đã hơn mười năm rồi Nam nhỉ ?
Bảo Yến Nhạc Gò Công - Những Bài Ca Năm Cũ