Hôm qua là ngày giỗ của ông ngoại
May mắn ngày giỗ lại nhằm lúc Ti làm ca chiều cho nên cũng thuận tiện, không phải mua thịt quay để tủ lạnh trước một hôm sẽ không được ngon lắm tuy nhiên sáng sớm là phải lên đường cũng theo lịch trình như mọi ngày cho bồ câu ăn rồi quay về chợ Vườn Chuối ăn sáng, đi chợ...
Cúng ông ngoại cũng đơn giản với món duy nhất từ xưa lúc mẹ còn ở chung, sau này mẹ mất bà cô ở tiệm photo Hưng năm nào đến cúng giỗ cũng đem thịt heo quay và nhãn kèm theo lời dặn dò muôn thuở là nhớ đừng quên ly cà phê đen đậm với điếu thuốc lá ...cũng đen không cần thuốc thơm...Ông ngoại chỉ cần có bấy nhiêu thôi !
Thế nhưng ngoài những món quen thuộc đó thì tùy con cháu gia giảm, món canh luôn luôn lúc nào cũng là hoành thánh nấu, kèm theo một món ăn thường nhật của gia đình, năm nay chiên thêm hoành thánh và món ốc bươu nhồi cá ba sa hấp có kèm rau
Không hiểu sao lâu rồi nhớ có một lần về Sóc Trăng chơi đúng ngày giỗ ngoại, đi chợ mua bông cúng thì cậu lại cho hay phong tục ở đây đám giỗ không cúng hoa !
Nhập gia tùy tục nhưng lỡ mua thì... cúng chứ biết sao bây giờ ? Thoắt một cái cậu đột ngột ra đi và mỗi lần giỗ mình vẫn cứ mua hoa cúng, món xưa thì vẫn thế, hôm qua sửa soạn cúng rất nhanh và gọn, đốt giấy tiền xong lại quên chụp hình, dọn bàn gọn gàng lại để nghỉ ngơi, một chút nữa Ti thức dậy ăn trưa rồi đi làm...
Ông ngoại mất hãy còn rất trẻ, nhìn hình lưu lại nét mặt thanh tú thông minh có lẽ vì vậy mà ngày xưa ngoại đã từng sản xuất xà bông, làm vỏ xe, sản phẩm không thua kém gì hàng của Pháp, hãng Michelin đã kiện ngoại, họ dựa vào chính quyền thực dân ngày đó xin truy nã, ông bà ngoại phải lưu lạc bỏ Sóc Trăng, bỏ cả hãng xưởng chạy về Bạc Liêu lánh nạn từ đó ngoại buồn lo sinh bệnh rồi qua đời lúc đó chỉ mới 28 tuổi !!
Mỗi lần giỗ xưa nhắc đến ông ngoại là bà cô Hưng khóc cho người có tâm, có tài mà phận bạc, ông bà ngoại tha phương giao nhà cửa, con cái cho bà, ông ngoại gốc người Trung Hoa bỏ xứ lưu lạc qua Việt Nam trốn tránh Trung Cộng, ông giỏi tiếng Pháp, đi du lịch từ Nam ra Bắc, Lào, Nam Vang...nơi nào cũng có ảnh lưu niệm với dòng chữ tiếng Pháp phía sau lưng, nét chữ mạnh mẽ và hoa mỹ
Bà ngoại và mẹ thường nhắc giai thoại ông ngoại đã đặt tên cho mẹ là Thái Bình Dương vì ông nghĩ con gái mình sẽ thông minh học giỏi không thua con trai, sẽ nối nghiệp ngoại sau này lừng danh như sóng Thái Bình Dương, mẹ thì lo lắng vì cô giáo cứ nói về nhà xin cha mẹ đổi tên lại cho cuộc sống bình yên hơn ...
Thấy vậy ông ngoại thay chữ Bình thành chữ Thùy nhưng cuộc đời của mẹ cũng khá là giông tố và buồn bã nào khác rặng thùy dương xào xạc xô dạt ngã nghiêng theo gió giông của những ngày đại dương bão tố !!
Ôm ấp bao hoài bão,
Lưu lạc thời gió giông...
Người ra đi theo sóng,
Liều vượt biển mênh mông...
Đành xa quê hương cũ,
Làm nên sự nghiệp vàng !
Thế mà không giữ được,
Trong phút chốc mộng tan !
NM Phan thị Ngọc Diệp
(Gia đình tôi)
(Lần đầu tiên viết về ông ngoại)