Hoa Xuân (ASIA 13)
Dạo Hội hoa Xuân gặp bạn xưa,
Bất ngờ bỡ ngỡ tưởng như mơ...
Đó đây hoa nở như chào đón,
Chẳng nói gì nhau, chẳng hững hờ ?!
NM
Dạo Hội Hoa Xuân 2020 vườn hoa Tao Đàn gặp gỡ cố nhân,
Lúc đầu khi đi chùa xong hai cô cháu bàn nhau qua Q7 thăm Hội Hội hoa Xuân bên đó, nhưng khi đến nơi thấy xe hơi ì xèo, đường đi vô từ chỗ gởi xe cũng khá xa, năm nay tự mình bóc lột sức mình lại quên uống thuốc thường xuyên vì thế hai đầu gối đau và bắp chân thì mỏi nhừ cho nên chào thua, Ti bàn hay mình đi ngang Tao Đàn nếu vắng thì vô xem, hơn 3 năm từ khi Vân mất, tụi nhỏ đi làm hết cũng buồn khg đi Tao Đàn nữa không biết năm nay có đẹp hơn hay tệ hơn chăng ? Nhưng có lẻ tệ hơn vì nhìn vật giá leo thang hàng ngày cũng đoán ra
Năm nay hoa cảnh lèo tèo chưa hết Tết đã héo, không có thi hội hoa, chỉ có mai và sứ Thái tương đối nhiều còn lại Xuân mới về người chưa hay thì hoa đã úa !!
Hàng ăn là xôm tụ nhất, Chỗ nào cũng có....chuột có điều vườn chưa cháy mà mặt chuột có đầy ! Chuột đụt khoét cả tháp Chàm, nhưng mặt nào cũng giả ngây ngô đến dễ thương !!
Tới chỗ hình tượng trưng 12 con giáp, nói với Ti để nắm cái sừng của "đồng chí trâu" lấy hên cho năm tới vì đây là tuổi của mình mong rằng tai không nghễnh ngãng như đàn khảy tai trâu quá sớm, nếu có thì xin thời gian cho kéo dài thêm nữa..
Có một chuyện khá thú vị là trong lúc đi dạo ngắm hoa chờ Ti chụp hình thì gặp một "đồng nghiệp" cũ ở trường Tân Phước Khánh xưa, chị tên Thuận có tật ở chân thế mà chạy xe gắn máy đi dạy xa như vậy, mình nhớ không lầm chị bằng tuổi Ánh Minh, nhà chị làm mộc ở Lý Thái Tổ, đang nhìn cây hoa cẩm tú cầu vừa quay lại thì thấy chị có lẻ cả hai cùng bất ngờ nhưng cùng nhận ra nhau chị đứng lại gật đầu chào, mình thì hơi xúc động cũng vội chào lại, cả hai cười với nhau nhưng không nói với nhau một lời nào, chị lại rảo bước theo gia đình !!
Đứng tại đó bàng hoàng nhưng vui vì thấy chị không thay đổi mấy và có lẻ mình cũng còn tồn tại vài nét ngày xưa của tuổi thanh xuân cho nên chị còn nhận ra. Khi Ti quay lại kể cho Ti nghe và hai cô cháu không ngờ rằng giữa một nơi quá đông người như vậy mà còn được gặp mặt cố nhân ?! Rất vui vì ngày đó chị là đồng nghiệp nữ duy nhất tốt bụng, chị hướng dẫn các em học sinh từ Tân Phước Khánh xuống thăm mình lúc mình bị tai nạn gãy xương đòn gánh vai...
Một lần dạo chơi hữu ích và thật đúng là hữu duyên thì tương ngộ, tự nhủ lần sau nếu có dịp gặp chị sẽ không chỉ dừng lại nhìn nhau cười chào rồi đi ....Nhưng biết chừng nào mới có duyên gặp chị nữa đây ?! Như vậy cũng đủ vui và ấm lòng rồi ! Cám ơn người bạn "lớn" 44 năm trước của trường Tân Phước Khánh lúc tuổi trẻ xưa...
NM Phan thị Ngọc Diệp