Thứ Năm, 15 tháng 9, 2016

NTV 8 - Món quà quê




Quà quê  

Một chút quà quê nhỏ, 
  Sao đậm đà thân thương ?   
Chân quay vđến ngõ... 
Mà lòng còn vấn vương !

   NM

Món quà quê
          Tối mùng 3 Tết Ti hỏi : 
          -Như vậy hết Tết rồi sao ? Có còn cúng ông bà như mấy hôm nay nữa không? 
          Tôi nói với cháu 

         -Năm nay đơn giản hơn nữa, buổi sáng cúng mùng 3 rồi cho nên xem như cúng tất và mình có thể đi đâu đó cả ngày  
          Nhìn nét mặt Ti biết là cháu thích đi xa, lang thang qua những con đường đầy cây xanh, ngắm và thưởng thức mùi thơm của rơm rạ, những ngày cuối năm lúa đã gặt hết, đâu đó thấp thoáng trong vườn nhà ai những đụn rơm vàng ươm cao ngất, mùi rơm mới lan toả trong sương thật nhẹ nhàng và thân thiết 
           Ti hỏi:
           -Chương trình Tết có còn không ?
           -Vẫn còn nếu muốn ! 

          Chiều hôm qua tôi nhận được lời chúc Tết từ Gò Công của Đông, sau khi chúc xong Đông hỏi Tết hai cô cháu có đi đâu chơi chưa, vẫn còn mỏi mệt do dư âm của những ngày chuẩn bị đón Xuân, tôi nói khéo : "Chị và Ti chỉ đi chùa lòng vòng trong thành phố, qua nhà mấy đứa em và cũng chưa biết đi đâu vì hãy còn mệt quá " thấy vậy Đông ngại không rủ về Gò Công nữa 
           Chỉ vỏn vẹn 2 ngày nữa là Ti đi làm, không đi chơi xa cũng tiếc cho công sơn cửa, dọn dẹp tất bật chuẩn bị Tết, tôi nói: 
           -Hay là ngày mùng 4 đi Gò Công thăm Thầy Kinh ở chùa Thái Bình xong rồi ghé nhà bác Đông (Thầy Kinh trụ trì chùa là anh ruột của Đông), hôm qua bác Đông gọi điện chúc và có ý muốn mời mình xuống chơi đó ! 
           Ti mừng rỡ hưởng ứng liền, tôi vội sửa soạn chút quà và tập vỡ cho hai cô con gái nhỏ của Đông để sáng sớm lên đường, tranh thủ thời gian ghé biển Tân Thành hóng gió !! 
          Gọi điện thoại báo cho Đông hay hai cô cháu sẽ xuống chơi và dặn dò đừng lo lắng chuẩn bị tiếp đón gì hết, qua điện thoại nghe giọng Đông vui hẳn lên.... 
***  
           Hơn 5g sáng hai cô cháu khởi hành ẳm theo Lucky, con chó nhỏ vì hai con gái Đông rất yêu thích, những lần đi không mang Lucky theo tụi nhỏ cứ hỏi và dặn dò khi nào có về nhớ mang theo Lucky 
            Đến Gò Công hơn 7g30 sáng, ghé tiệm mì gần chợ ăn sáng rồi Ti mới chở đến nhà Đông, con đường dẫn đến nhà Đông hai bên vẫn còn rộn ràng không khí Tết... Những cây mai hoa vàng còn nở đầy, chen với sắc rực rỡ đủ màu của hoa giấy, màu đỏ thắm của hoa mồng gà làm vơi bớt phần nào làn gió se lạnh của buổi sáng sớm mùa Xuân
 Nghe tiếng gọi, cả nhà chạy ra đón, có cả Nga và con gái về chơi, Nga là em gái út của gia đình ở Biên Hoà, vì có dặn Đông không nói trước cho cả nhà biết  bất ngờ ai cũng vui...Sau khi thăm hỏi nhau rối rít, hai cô cháu tạm biệt đi ra biển, cô vợ Đông và Nga dặn nhất định phải quay về ăn cơm trưa

       Trong những ngày này biển Tân Thành thật
đông vui, hai cô cháu vào quán uống nước dừa và nhìn ra biển, hôm nay biển cạn du khách tha hồ lội bùn cào tìm nghêu và ốc, đây là lần đầu tiên tôi được chứng kiến nước biển rút ra xa cho nên vừa trên bờ, vừa trên biển đâu đâu cũng có người ...Gió mát thổi từ biển vào mang theo mùi của biển miền tây, không có vị mặn của muối như biển miền đông nhưng vị của phù sa, của mùi bùn thân thuộc !! Gần 12g trưa Ti hối quay về nhà Đông vì sợ cả nhà trông
Vừa đến nhà Lucky chạy vội ra sau bếp, mon men đến chuồng gà, có lẻ nhìn lạ mắt nó cứ đưa mặt sát vào chuồng mà nhìn làm các con gà hoảng sợ "cục tác" om sòm. Bữa cơm được dọn dưới đất gần sân sau có ruộng, gió mát thổi liên tục mang theo hương mạ non thật dễ chịu vô cùng 
  Bữa ăn trưa ở nhà Đông duy nhất món lẩu cá diêu hồng và nuôi xào bò cho trẻ em thế mà vui và rôm rả, rau gồm có những cọng súng mập tròn, những đọt rau muống non hái vội trong ao nhà và vị ngọt dòn của đậu bắp tươi xanh mới hái sau vườn... Chỉ có bấy nhiêu thôi mà ngon miệng, hương vị dường như xa lạ với rau thành phố...

            Vợ chồng Đông giữ lại nghỉ trưa chiều mát hãy về, thế nhưng Ti vẫn còn ham mê "khám phá", nó rủ về sớm để đi vòng tìm ngõ tắt qua Mỹ Tho chuẩn bị cho ngày Thanh Minh về Sóc Trăng tảo mộ , vợ Đông cố giữ lại không được nên vội vã soạn quà cho hai cô cháu
            Món quà quê là một keo dưa cải chua có kiệu và hoa cà rốt, vợ Đông cẩn thận gói từng quả trứng của gà nhà, những quả trứng gà ta không to lắm nhưng khi ôm bọc trứng gà cho Ti bỏ vào cốp xe cho an toàn, tự nhiên tôi cảm thấy thân thương và ấm lòng, chợt nhớ lại thuở bé, mỗi lần gà cục tác khi đẻ trứng xong là tôi vội chạy đến bên chuồng chờ cho trứng cứng cáp nhè nhẹ thò tay lấy trứng, với đôi bàn tay bé nhỏ sợ trứng rơi tôi nâng niu và ấp chúng trong đôi tay, cảm giác hơi nóng của quả trứng làm tôi vui mừng nghĩ rồi đây chị em tôi sẽ có đàn gà con chạy khắp sân ...
Vợ Đông nói kỳ nầy sẽ không cho gà ấp trứng nữa mà để dành trứng cho con ăn... 
 ***
             Mùa Xuân vẫn còn trải dài trên con đường từ Gò Công về thành phố, trước sân nhà nào cũng có ít nhất một cây mai vàng đang khoe sắc, ngồi sau lưng Ti tôi cứ miên man nghĩ về món quà quê, về hủ dưa cải vợ Đông kể mót lại những cây nhỏ làm dưa sau khi tỉa những cây cải lớn, về những quả trứng dành dụm cho con, nãi chuối xiêm mới cắt còn tươm mũ, những vắt me chín màu vàng nâu không hạt cặm cụi làm khi con còn say ngủ.... 
            Ti quay lại hỏi ;
            -Cô hai nghĩ gì mà con hỏi không nghe 
            -Nghĩ về những món quà quê, thật vui và thân thiết gợi nhớ lại một thuở bé thơ có mẹ có cha,..
          Hai cô cháu không hẹn mà cùng nói Tết năm sau sẽ về lại Gò Công, ăn món bánh giá mà năm nay chưa được thưởng thức, ngồi trong quán uống nước dừa nhìn mọi người vui chơi..., ngắm hàng đống nón rơm đủ màu sắc chồng chất trên bờ biển được bán thật nhanh cho du khách dùng che nắng, và nhất là nghe tiếng cười reo vui, mừng rỡ của ba cháu bé đón chào...
             Ôi! chỉ có món quà quê đơn sơ như vậy mà làm cho mùa Xuân thêm thi vị và ấm áp hơn biết bao nhiêu ?!
            Gò Công ơi, hẹn sẽ trở lại vào mùa Xuân năm sau nhé....!
NM Phan thị Ngọc Diệp
(Tùy bút)
 




NTV 7 - Tiếng chuông khuya

Truyện ngắn " Tiếng chuông khuya được chọn đăng trên báo Giác Ngộ năm 2016

Tiếng Chuông khuya

Tiếng chuông xưa 
Chuông xưa không thanh thoát, 
Âm ba lại trầm buồn... 
Nhưng ngân dài nhắc nhở, 
Một thời thương nhớ thương !! 

NM
 
Tiếng chuông khuya
           Ba tôi bệnh rất nhiều, mẹ và cậu ba đã cố gắng đưa ba đi trị bệnh khắp nơi, từ thuốc tây cho đến thuốc ta ! Càng ngày ba tôi càng gầy ốm, bác sĩ nói ba bị thương hàn lại bệnh lâu không ăn được như bình thường nữa, chỉ húp nước soupe và nước gạo lức rang vàng mà thôi ! 
         Phòng của ba mẹ và phòng khách được ngăn bằng tấm vách tường, nhà tôi rộng bề ngang cho nên phòng khách chia hai, sát tường bên tay phải là cái divan gỗ xưa, divan nầy và cái đồng hồ cổ là hai vật kỷ niệm "dằn tâm" của người chủ trước căn nhà đã tặng lại cho ba mẹ tôi .  
         Chiếc divan được dặt sát tường kế bên cửa sổ nhỏ nhìn qua sân nhà ông Mười, hai chị em tôi ngủ trên divan nầy. Cách divan một khoảng rộng hơn một chiếc chiếu là bộ salon bằng mây có lót nệm đỏ
        Giữa bức tường trên cao ba có làm một khung hình bán nguyệt, phía sau khung bán nguyệt có thờ hình Phật Quan Âm in trên giấy carton dầy lộng trong cái khung kính mạ vàng. Đây là hình Phật Quan Âm ngồi trên toà sen, tay phải có bế một em bé trai còn rất nhỏ, tay trái cầm nhành dương liễu, quỳ dưới chân bà cũng là một bé trai lớn hơn bé trai kia tay cầm vòng càn khôn 
        Khi mới dọn về nhà nầy ba mẹ qua chùa Phật Bửu Tự thỉnh tranh Phật về thờ cùng với bài vị Thần tài và ông Táo, hàng ngày khi thì mẹ khi thì ba hay cậu đốt nhan và cúng trái cây ngày rằm hoặc mồng một. Từ khi ba bệnh nhiều, ngoài người thân trong gia đình thì có hàng xóm tới thăm, trong số đó có bà Tư đầu xóm lớn tuổi nhất, bà khuyên mẹ qua chùa quy y và thỉnh kinh về đọc cho ba, mong ba có thể được Trời Phật gia hộ mau chóng khỏi bệnh  
          Ba bệnh nhiều nên  mỗi một lần người lớn hoặc chị em tôi có việc phải đi ngang qua cửa buồng của ba thì ba thường nhíu mặt, đi khẻ cách mấy ba cũng nghe và khó chịu trong người, cho nên mẹ hay chắc lưỡi ngó làm chúng tôi càng sợ, không dám nhìn và thật ra người lớn cũng không cho con nít vô sợ truyền nhiễm ! 
         Ba cứ nằm như vậy mà không thuyên giảm, thế là mẹ nghe theo lời bà Tư qua chùa Phật Bửu Tự chính thức quy y, mặc dù những rằm lớn mẹ cũng dắt hai chị em tôi qua chùa lễ Phật, ba mẹ con cũng lạy sám hối như Phật tử của chùa, có điều là vì hãy còn nhỏ nên chị em tôi giữa chừng thì thiu thiu ngủ ! Những năm tháng nầy Phật tử không mặc quần áo xám hay áo tràng như bây giờ, bà Tư và mẹ chỉ mặc nguyên bộ bà ba tay dài khi thì màu trắng lúc áo hoa nhỏ màu nhu .... 
         Sư ông trụ trì khuyên mẹ thỉnh kinh Pháp Hoa, kinh Nhật tụng, kinh Sám hối. Đêm đêm yên tĩnh mẹ ngồi xếp bng trước bàn thtụng kinh cầu nguyện cho ba. Nghe theo lời mẹ dẫn giải, ban đầu trước khi đi ngủ hai chị em tôi cùng ngồi sau lưng mẹ, cũng đứng lên, quỳ xuống giống mẹ, vì hãy còn con nít cho nên em tôi ngủ hồi nào không hay, còn tôi tuy buồn ngủ nhưng cũng ráng ngồi....Sau nầy mẹ không bắt chúng tôi quỳ sau lưng mẹ nữa, mẹ cho chị em đi ngủ sớm, tuy nằm trong mùng nhưng chúng tôi vẫn nhìn rõ mẹ trong bộ bà ba lụa trắng quỳ trước bàn thờ đọc kinh cho ba. Em tôi ngủ nhanh vì tiếng kinh nho nhỏ êm tai, riêng tôi không hiểu sao hay vạch mùng ló đầu nhìn mẹ đọc kinh 
         Nhìn mẹ rồi nhìn hình Phật Quan Âm cũng trong xiêm y lụa trắng, tôi thấy sao mẹ giống Phật vô cùng, tiếng mẹ đọc kinh nhỏ đều, thỉnh thoảng điểm tiếng chuông đánh khẻ ngân nga, thêm vào đó mùi nhang trầm lan toả xen với mùi hoa dạ lý hương nở về đêm làm tôi cảm thấy dễ chịu, một niềm an ổn vô biên thật nhẹ nhàng nhưng ấm áp lan toả, tôi không muốn ngủ dù rất buồn ngủ... 
         Mẹ chỉ đánh chuông mà không gỏ mõ, tiếng mõ tuy không lớn nhưng ba không chịu được, một điều lạ lùng là mỗi tiếng động nhỏ hay tiếng chân đi thật khẻ cũng làm ba khó chịu chắc lưỡi, nhưng mỗi đêm tiếng mẹ đọc kinh và tiếng chuông điểm nhẹ ba lại ngủ yên giấc hơn ! 
         Bỗng nhiên ba không húp cháo hay súp nữa, mọi người thật sự lo lắng, bà Tư an ủi khuyên mẹ cứ nhẫn nại đọc kinh cứu khổ cứu nạn cho ba....Tuy còn rất nhỏ, nhưng tôi thấy thương mẹ vô cùng, ba bệnh không đi làm được, lương của ba không đủ cho chi phí thuốc men, ban ngày mẹ phải làm sổ sách hụi hàng, mẹ còn theo bà Tư hướng dẫn mua bán cẩm thạch và hột xoàn thêm mới đủ chi phí sinh hoạt cho cả gia đình. Tối về, sau khi xong mọi việc thì mẹ lại lo kinh kệ cầu nguyện cho ba ! 
          Có một đêm ba trở bệnh nặng hơn, mẹ dắt hai chị em vô phòng thăm ba, nghe tiếng mẹ gọi, ba chỉ mở mắt lờ đờ nhìn rồi lại nhắm mắt hình như khó chịu trong người, mẹ lại dắt hai chị em đi ra, lần đó tôi thoáng thấy mẹ và cậu khóc ! Ba ra dấu than lạnh, cậu ba lấy khăn hơ trên than nóng đắp lên trán, trên tay và chân cho ba, nước mắt cậu rơi trên than nghe xèo xèo ! 
         Rồi mẹ cố gắng đọc kinh, tiếng mẹ đọc nhỏ nhưng không đều đều như trước mà thỉnh thoảng ngắt quảng, chắc mẹ khóc âm thầm như cậu! Đêm đó mẹ đọc khuya thật khuya, mẹ ra dấu kêu tôi ngủ không cho ló đầu ra ngoài mùng nữa! 
         ....Thức hơi khuya, cho nên buổi sáng hai chị em tôi dậy muộn, nắng rọi từ cửa sổ phòng khách xuyên qua mùng làm chị em tôi tỉnh giấc, cũng ngạc nhiên vì không ai đánh thức. Trong phòng ba có tiếng nói của mẹ và cậu cùng vài người hàng xóm, mọi người nói chuyện bình thường không khe khẻ như trước! Một việc khác thường chưa từng có trong thời gian ba bệnh nặng, lúc trước ai đến cũng đi thật khẻ, nói thật nhỏ, vô thăm ba xong đi ra phòng ngoài mới dám nói chuyện với mẹ 
        Tò mò không giữ ý nữa, tôi và em gái chạy vào phòng xem sao thì thấy ba đã mở mắt, mặt ba tỉnh táo và sinh động hơn, ba không khó chịu khi có đông người....Theo lời ba kể lại sau nầy, đêm đó ba thấy mệt mỏi vô cùng, người bứt rứt nặng nề mà không mở miệng nói được, tuy nhiên ba vẫn nghe tiếng mẹ đọc kinh và tiếng chuông gỏ nhẹ bên tai.....Ba nghĩ rằng có lẻ ba sẽ không qua khỏi cơn bệnh nầy, ba nói đột nhiên ba chảy nước mắt, lúc ấy ba bỗng thấy có một bà rất đẹp như bà tiên mặc bộ đồ lụa trắng dài đứng bên giường cúi nhìn ba và nói với ba là mệt lắm phải không con, bây giờ cố gượng nhổm cái lưng lên bà sẽ bế con xê qua phía bên kia con sẽ đở mệt !! 
         Như có một sức mạnh huyền bí nào đó tự nhiên ba nghe theo cố gồng cho lưng mình cong lên và bà đó lòn hai cánh tay xuống dưới lưng ba đưa ba qua phía bên kia giường, lúc đó ba nói người ba như có luồng gió mát thật nhẹ nhàng, ba cảm thấy như mình qua một giấc ngủ dài, không nóng nảy, không nặng nề và tỉnh lại thật bình thường !! 
        Mọi người đều mừng và chúc ba sớm bình phúc, ba cảm thấy đói bụng đòi ăn cháo !! Và từ từ sau hôm đó ba khoẻ lại, ba ngồi lên được và cậu ba dìu ba đi chầm chậm trong nhà ....Mọi người đều nói đó là nhờ công đức của mẹ đã hết lòng trì tụng cầu nguyện cho ba 
         Ngày ba khoẻ lại hẳn, bà ngoại ở Bạc Liêu lên, bà con bên ngoại ở Xóm Củi, bà con bên nội ở Tân Định đều ghé thăm, nghe mẹ kể lại câu chuyện nằm mơ của ba ai cũng tin đó là Phật Quan Âm chứng cho lòng thành của mẹ, em gái tôi ngây thơ hỏi ba như vậy bà đó  ẵm ba thiệt hả ba, sao bà ẵm ba nỗi, sao con thấy ba vẫn nằm chỗ nầy mà ? 
         Câu hỏi ngây thơ của em làm mọi người ai cũng cười, tôi thấy ba nhìn lên bàn thờ và nói "Nét mặt của bà đêm hôm đó cũng hiền từ nhân hậu như hình Phật Bà trên trang...!" 
        Ông nội vừa qua đời xong thì tới ba tôi bệnh....Giờ đã qua hết rồi "tang khó", bà con chúc ba mẹ sẽ có hai em trai khôi ngô tuấn tú như hình hai em bé trong hình thờ Phật... 
         Mẹ và ba tôi lần lượt qua đời hơn 30 năm, không gia sản để lại cho con, cái còn lại duy nhất là cái chuông ngày xưa, tấm hình Phật Quan Âm cùng hai bé trai cũng mục nát, kệ khung thờ bằng gỗ bị mối ăn, sau nầy mẹ thỉnh lại tượng bằng gốm, Tiếng của chuông không còn trong và ngân nga như xưa, nhiều lần đi chùa nghe tiếng chuông mới tuy nhỏ nhưng ngân vang, tôi có ý muốn thỉnh cái chuông khác....Nhưng tôi lại chạnh lòng, đây là cái chuông duy nhất còn sót lại của căn nhà bé thơ năm xưa sau nhà lầu năm tầng, đây cũng là di vật của mẹ cha để lại, kỷ niệm một thời hạnh phúc đầm ấm lúc còn ba mẹ cùng hai chị em tôi khi chưa có hai em trai 
         Và tôi lại đổi ý, đây là chuông của kỷ niệm nghĩa mẹ tình cha, tiếng chuông linh ứng hoà với tiếng đọc kinh của mẹ đã đưa ba vượt qua căn bệnh hiểm nghèo, tiếng chuông đánh động lòng từ bi của Đức Phật, cho nên dù chuông có rè không ngân nga, không sáng bóng như xưa nhưng đó là một báu vật mà tôi cần phải luôn gìn giữ !!
NM - Phan thị Ngọc Diệp 
ạo Phật và Tôi )