Tìm chút tình thương bao xót xa,
Trẻ thơ bé nhỏ biết đâu là,
Người dưng kẻ lạ mong gần gũi ?
Một cái ôm gần sao thiết tha !
NM
Buổi chiều ở mái ấm An Lạc chùa Pháp Tánh(12/1/2021)
Khởi hành từ nhà hơn 4g sáng đi Gò Công đến 9g30 thì quay về Sàigòn ăn cơm, nghỉ ngơi để chiều đi thăm các bé ở mái ấm như đã hẹn trước. Đây là lần đầu tiên đi từ thiện vào buổi chiều, buổi sáng trời lạnh bao nhiêu thì buổi chiều hanh nóng bấy nhiêu có lẻ do ánh nắng mặt trời chiếu và cũng vì xe cộ đông đúc. Buổi chiều mái ấm yên ắng hơn, nhìn vào phòng tiếp khách phía sau chùa thấy sư cô đang tiếp một cụ bà lớn tuổi đành đợi cho xong câu chuyện, hai cô cháu cùng chuyển số quà nhỏ nhoi vào bên trong phòng, đã dặn Ti lúc còn ở nhà lần nầy chỉ chụp vài tấm ảnh có hình các bé, không cần ghi lại ảnh của mình làm gì..
Hết khách xong thì sư cô lại bận rộn lo cho hai bé khác bệnh đi khám bác sĩ, vì vậy hai cô cháu xin xuống thăm các bé một chút, lần nầy các cháu nhỏ xíu đang ngủ, các cháu lớn hơn chơi trong sân, có bé còn đang được đút cơm, thấy có người vô thăm các cháu mừng lắm chạy lại ôm chân Ti đòi ẵm, Ti một tay cầm điện thoại selfie, một tay bế bé, thế là hai bé khác cùng chạy đến ôm chân đòi bế, hai đứa ôm chặt nhất định không rời, nhìn cái đầu không tóc của bé sợ quá lo rủi nó đeo tuột tay thì khổ, Ti dụ đứa đang ẵm xuống để thay phiên bế hai bé kia nhưng cháu nhất định không chịu, thế là phải đứng một chỗ cho hai bé ôm chân, thật là dễ thương và cũng dễ mũi lòng! Nói với Ti thôi đừng tự selfie để mình chụp hình Ti đang bế cháu, vì đứa bé cứ ôm chặt không chịu rời sợ rơi điện thoại, quên không hỏi Ti bé gọi Ti là gì Ba hay Chú, và cũng quên hỏi tên của mấy con là gì, thật là sơ suất ?!
Loay hoay chụp hình cho hai chú cháu xong thì đến phiên mình bị một bé nhỏ hơn, bé chạy tới giơ hai tay dựa sát vào chân nài nỉ "Bà ẵm con đi !" Bé cứ níu tay lặp đi lặp lại thật tội nghiệp, thấy vậy đành cúi xuống định nâng bé lên để ẵm, ai ngờ cháu nặng hơn mình tưởng và đành nói với cháu bà không ẵm con nỗi !! Đứa bé cứ ôm chân rồi níu tay luôn miệng lặp đi lặp lại câu "Bà ẵm con đi" ! Nghe sao thương cảm và tự trách mình không thể ẵm cháu, trao cho cháu một chút tình thương mà cháu rất cần....
Cố gắng lắm hai cô cháu mới rứt ra được để ra về, đứa bé đòi ẵm có lẻ là đứa trẻ ngoan và tình cảm, bé đứng canh cánh cửa để mở và đóng mỗi khi có khách ra vô thăm, đứa bé nhỏ xíu chỉ vừa mới nói sỏi mà thật tình cảm, sự khát khao đó mình lại không đáp ứng được thật là buồn !!
Chào sư cô ra về vì thấy cô còn bận việc, khi Ti chở chạy ngang qua nhìn vào sân thì cháu bé vẫn còn đứng đó nhìn ra ngoài và xe chạy qua bé lại chạy ra sát hàng rào ngó theo !!
Quả là nao lòng muốn rơi nước mắt, trong những đứa bé trong sân chỉ có mỗi một mình bé nhìn theo mình, cái duyên trong cuộc đời là đây và không phải duyên nào mình cũng có thể đáp lại, thôi thì cố gắng thỉnh thoảng nếu có thể lại vào thăm Mái ấm, và thật ra không biết có còn nhận ra bé nữa không nếu bé không chạy tới ôm chân mà nói "Bà ẵm con đi "
Sao người ta dễ dàng vứt bỏ con mình thế nhỉ ? Và tại sao mình lại nhiều cảm tính như vậy và có lẻ khó mà quên câu đứa trẻ mồ côi đã nói với mình "Bà ẵm con đi "mà mình thì lại không kham nỗi !!
NM Phan thị Ngọc Diệp