Văng vẳng bên tai khúc nhạc xưa,
"Silent night" từ thuở nhỏ bé thơ....
Âm vang như tiếng buồn thổn thức,
Ngỡ vẫn còn đây mẹ ngóng chờ !!NM
Giáng Sinh năm nay 2020,
Khu vực chung quanh nhà thờ Đức Bà,
Thường ngày vẫn hay cho chim bồ câu ăn nơi đây nhưng suốt cả tuần trước lễ không hề thấy một thay đổi nào trên đường phố, thông lệ thì tất cả các con đường chung quanh nhà thờ chạy suốt đến trung tâm Sài gòn người ta làm các đèn hoa từ trước Giáng Sinh và sẽ giữ lại cho đến qua Tết Nguyên đán mới tháo dỡ....Nhưng năm nay thì khác, vạn vật và con đường vẫn như mọi ngày, mấy hôm trước cứ nghĩ chắc cận ngày người ta mới treo đèn vì sợ tụ tập đông quá
Năm nay nhà Thờ Đức Bà cũng có trang trí đèn, nhưng giản dị và đơn sơ, chỉ có khu vực gần đó như trung tâm thương mại thì mới có ánh sáng đèn màu, tuy nhiên người đi cũng khá đông, đa phần là giới trẻ và gia đình có con nhỏ, rất hiếm khách du lịch ngoại quốc, họ như lạc lỏng cô đơn âm thầm giữa mọi người, không tiếng hát lời ca vinh danh Thiên Chúa vang ra từ Thánh đường như các năm trước,người tuy đông nhưng cũng...âm thầm di chuyển trong bóng tối, người ta cũng chụp ảnh, cũng selfie trong khoảng không gian im lặng, có một số ít người đứng bên ngoài nhà thờ khoanh tay cúi đầu đọc kinh trước tượng Đức Mẹ Maria...
Tất cả không gian rộng lớn trải dài và chung quanh khu vực Nhà Hát TP cũng không có trang trí đèn hoa ngoài đường, chỉ có vài tiệm mua bán hàng cao cấp và khách sạn lớn mới có đèn màu trang trí nhưng cũng rất đơn giản, có lẻ không có sự cạnh tranh như trước, trên con đường Đồng Khởi thì hầu như các tiệm đều mở cửa nhưng xa xa lại có tiệm cửa đóng then cài treo bảng cho thuê !!
Chỉ có khu vực đi bộ là tập trung khá đông người, rải rác trên lề đường những bạn hàng bán đồ chơi cho các em, lập lòe ánh sáng màu của các loại mũ Giáng Sinh mang chút khởi sắc cho khu vực vốn rộng lớn nhưng vẫn không nhiều màu sắc của ánh sáng như mọi năm !! Giáng sinh thời Covid có khác
Ngã sáu Sài gòn ghi dấu kỹ niệm xưa
Quay trở về ngã sáu Sài Gòn Ti có chụp lại hình ảnh nhà hàng ở góc, nơi đây ngày xưa mẹ có mở một quán Bar giải khát, lúc đó nãy còn bé chỉ mới 12,13 tuổi nhưng chiều tối là xuống phụ mẹ giữ caisse và trông nom quán những lúc đông khách. Quán nhỏ chỉ có ba người quản lý : mẹ, mình giữ caisse và chú Ba bồi tiếp khách, ngày xưa những người công chức thường hay đi làm thêm buổi chiều tối để kiếm thêm tiền tuy không phải là nghèo khổ, chú Ba ban ngày làm công chức cơ quan, tối đi bán quán, có đêm khách quá đông ở hơi khuya mẹ không dám cho đi xe về một mình thì nhờ chú Ba chở về, chú rất hiền lành, trung thực và lễ phép,..., cửa hàng ngày xưa không có lầu giờ thì lịch sự và bắt mắt nhờ hình ảnh quảng cáo trên cao
Cũng trên con đường Võ Tánh ngày xưa nầy sau lưng cửa hàng của mẹ cách vài căn nhà là nhà in Vopco của gia đình cậu Bảy Hoàng, cậu là người có tài làm hang đá rất đẹp và chuyên nghiệp, mỗi mùa Noel đến là cậu lại làm tặng cho nhà một cái hang đá. hình dạng thay đổi khác nhau, mình vẫn chưa quên cái dáng ốm mảnh khảnh của cậu, giọng cười vui vẻ và tiếng "Yet hu" của cậu mỗi khi cậu ngừng chiếc xe vespa trước cửa nhà, trong những dịp lễ vui thì nhà in Vopco cũng thường hay mở party, có lần mẹ trúng quà là một vòng đeo tay thủy tinh có hoa văn trắng đỏ như chiếc gậy Noel, mẹ đã cho mình món quà đó nhưng bây giờ nó không còn nữa,
Và ngược lại nhà cũng mở tiệc GS và Tết tây tất cả đều là bạn bè thân thiết của cả ba và mẹ....Tiếc thay đó cũng là một nguyên nhân để ba mẹ chia tay, những người muôn năm cũ chắc hẳn giờ không còn nữa !?
Còn có một kỹ niệm khá dễ thương cũng khó quên là quán tuy gọi là bar nhưng số khách Việt cũng khá đông, trong số khách thân quen đêm nào cũng đến có hai người thanh niên, gọi là thanh niên vì hai người lúc đó chỉ trên dưới ba mươi, người trẻ hơn là con trai nhà in Cao Đàm và Cao Lĩnh anh tên Hùng, người thứ hai hay đi chung tên Dũng lớn tuổi hơn, anh phụ trách kỹ thuật cho nhà in vì vậy hai chị em lúc nào cũng được tặng lịch hay các bản nhạc mới tinh còn thơm và chưa khô màu mực, đa số các bản tân nhạc thời đó đều in ở Cao Đàm và Cao Lĩnh, sau nầy có một lần chị người làm kể lại anh H thú thật có đến cổng trường GL chờ mình tan trường, nhưng rồi anh lại lặng lẽ quay về mà không dám gặp vì thấy mình còn ngây thơ và con nít vui vẻ hồn nhiên đi bên bạn !! Chị Sáu Tâm chỉ kể cho mình nghe lúc mình gần 18 tuổi ! Ôi thuở hoa niên đôi khi "vô tình" là như vậy đó !!
Phía bên đường Lê văn Duyệt cũ đối diện với quán còn có tiệm mì của người Hoa rất ngon, sau khi chú Ba nghỉ việc vì đau ốm thì quán có người bồi khác, mỗi tối thay vì có người đưa về thì chị Sáu nấu cơm cho nhà đi cyclo xuống đón, những đêm có lễ ở lại hơi khuya mẹ hay nhờ chị dắt sang quán mì để ăn rồi mới về !!
Khu vực ngã sáu nầy cũng là khu ký ức khó quên, mẹ cũng ở chung cư trên con đường nầy, con đường còn nổi tiếng với quán Phở 79. Khung cảnh ban đêm bây giờ tuy văn minh hơn trước kia nhưng không còn rực rỡ như mọi năm làm tâm hồn dường như chùng xuống và nhớ lại kỹ niệm ngày thơ ấu, tuy buồn nhưng rất hãnh diện vì lúc nào cũng được kề cận và giúp đỡ cho mẹ và ba luôn cảm thông, tin tưởng mẹ mới cho con bé 12 tuổi xuống quán phụ giúp
Giờ đây nhắm mắt và hồi tưởng lại ước gì mình được ngồi một lần nữa trong quán để được nghe tiếng nhạc Giáng sinh xưa và gặp lại những người thân quen cũ !!
NM Phan thị Ngọc Diệp