Mừng ngày Phụ Nữ VN muộn !
KC chưa bao giờ biết mừng ngày nầy cho mãi đến năm nay, định tự chúc nhau cho vui nhưng rồi bận rộn đủ chuyện, hôm nay đã qua một ngày rồi, nhưng cũng khg sao ngày nào cũng là ngày PN phải khg các bạn vì nếu khg có phụ nữ một ngày là gia đình hỗn loạn, thế giới sẽ quạnh hiu, mâm cơm lạnh lẻo....Bởi vậy cho nên ngày nào cũng là ngày của phụ nữ Việt Nam
Năm nay KC muốn ghi nhớ lại cho dù hơi muộn vì nó đánh dấu một kỹ niệm vừa buồn lại vừa vui, buồn là mình phải chia tay với người bạn Toshiba (máy tính) đã song hành với mình 10 năm nay, cùng thời gian nầy 10 năm trước mình mới bắt đầu lò mò học sử dụng máy tính một cách khổ cực vì khg biết một tí nào về nó, Ti vừa mới đi làm cho nên khg rảnh rổi, chỉ sơ sơ rồi mình tự lò mò nhớ, nghiền ngẫm và...gỏ, Ti còn bảo tập gỏ 10 ngón cho quen, cũng nghe theo nhưng theo thời gian chậm lại còn 3 ngón giờ thì ....1 ngón cho chắc mà khg chừng nó còn nhanh hơn 10 ngón !!
Thời điểm đó cho dù mù tịt nhưng luôn cố gắng hàng ngày vì mong tìm được bạn cũ ở xa, những người bạn mình chưa bao giờ nguôi quên, làm sao quên được thời hoa niên của mình cho được phải khg ?! Và trời cũng chìu lòng người, mình đã tìm ra biết bao nhiêu bạn cũ, những người bạn rất thân, mỗi lần liên lạc được một người là đêm đó ngủ khg yên mong cho trời mau sáng Ti đi làm ở nhà "quậy" vì máy tính nầy của Ti mình xài ké...Tìm ra bạn tìm được niềm vui và rồi có cả nỗi buồn vì thế mình lại muốn làm Blog, sau khi xem một số blog của những người nỗi tiếng, mình lại tập tành làm thơ con cóc theo lời khuyến khích của cô bạn thân, lúc đó lại suy nghĩ sao mình khg sưu tầm những truyện ngắn hay, kèm thêm bài thơ của mình và nhạc phù hợp của...người thì chắc sẽ phong phú hơn nhiều....
Những bài nhạc thơ văn đó vô tình mình gởi để cám ơn một người phụ trách trang web KQ ở hải ngoại vì anh đã tìm giúp cho mình một người quen, xem xong anh rất thích và đề nghị mình đóng góp !! Từ đó mình là một thành viên nữ duy nhất trong bốn thành viên nữ của trang còn ở lại VN, trang web lúc đó ngoài bốn người nữ ra còn lại thì toàn là mấy anh tất cả ở hải ngoại, trang web càng ngày càng đông và người vào xem những bài mình gởi cũng đông...Chính kiến đã khiến người ta đánh sập trang nầy, anh cố gắng phục hồi rồi lại bị sập nữa, nghe chừng người ta sợ anh bị "địch vận" ( là người phụ nữ duy nhất ở VN.) Anh lập trang mới cho hay.mình gởi tiếp..rồi cũng bị sập nữa, giờ thì anh khg làm và ung dung tự tại hơn. Hàng năm vào những dịp lễ Tết hai anh em vẫn gởi lời chúc nhau Hạnh Phúc và An Vui, ba người phụ nữ kia cũng rất dễ thương, có chị vẫn khg quên thân tình cũ luôn gởi mail thăm hỏi và chúc nhau, bây giờ mình còn giữ liên lạc với chị qua FB
Nhờ biến cố đó mà mình lang thang trên mạng quen được Tố Lang, rất vui vì cả hai cùng nghề giáo, Tố Lang cũng khuyến khích mình chuyển thơ cho trang TH ở Canada...Giao tình thật gắn bó và tốt đẹp !! Thế nhưng khg hiểu sao mình vẫn còn canh cánh trong lòng làm sao tạo ra trang Blog cho riêng mình sẽ không chuyển NTV từng bài mà sẽ làm theo chủ đề, tìm những truyện ngắn hay lưu lại, tìm hình ảnh đẹp trang trí kèm theo những bản nhạc hay phù hợp để mong sau nầy Blog sẽ là một trang ghi nhớ văn thơ nhạc lại được chia sẽ với mọi người ở khắp nơi, truyện ngắn tuy hay nhưng gởi qua một lần có tiền nhuận bút xong sẽ dần bị lãng quên trong muôn trùng trang mạng, có lẽ tâm hồn cô giáo dạy môn Văn vẫn còn tồn tại trong lòng và chưa thể nào quên !!
Thế là lại say mê vào Google nhờ hướng dẫn làm Blog, khg biết cách lưu, khg biết chuyển hình lại hỏi Ti rồi lại quên...Thật là khổ cực nhưng nhờ đó mình tìm được "cách" sử dụng của riêng mình và Blog đã thành công, khi đó mới dám lấy tên Phan thị Ngọc Diệp gắn liền với bút danh Nam Mai, mong ước khi vào xem Blog người ta sẽ biết tên nầy với cái họ Phan là họ thật sự của ông nội mà vì hoàn cảnh thời đó bà nội lấy họ của bà nội đặt cho ba, còn Nam Mai là kỹ niệm ý kiến của anh khuyến khích cô gái Sài gòn có nguồn gốc quê ngoại miền tây dùng bút hiệu NM !!
Không rành mà phải tự thiết kế, chuyển bài, làm thơ, sưu tầm nhạc....mỗi một chủ đề làm xong lại vui và....mất ngủ, báo cho cô bạn khá thân bên Mỹ khoe chỉ với một mình cô, mời cô xem cũng khg biết làm sao chỉ save rồi copy lại gởi qua mail, cô khen hay và hỏi có thể tìm trên mạng với cái tên "NamMai Những ngày tháng không quên" khg, thế là ngớ người ra khg biết lại âm thầm vào Google tìm, khoảng gần 10 chủ đề thì Google giới thiệu trên mạng khá rầm rộ....chỉ cần đánh tên Blog là hiện cả mấy trang về NM với hình ảnh và những đoạn trích, báo cho bạn biết và vui vì mình thực sự bước vào thế giới của Blog, được thể hiện mình với cái tên mới, nghe qua không hiểu thì tưởng như là "chảnh" vì ghép với tên nó có nghĩa "Lá ngọc cành vàng" nhưng thật sự là thực hiện được mong muốn của ba hai chị em sẽ mang tên KC và ND, nhưng em gái khg mang tên ND, với một cái tên đầy đủ "họ gốc" là niềm vui của mình dành cho gia đình, chỉ thế thôi...
Mãi đến hôm nay đã 10 năm rồi, qua biết bao nhiêu cực khổ thăng trầm tuy vẫn chưa rành nhưng cũng thực hiện được niềm vui của mình, nhưng thương cho người bạn đồng hành 10 năm, đã "cải taọ" hai lần, có lúc bị "phạt" treo máy gần cả tháng...sau này thì hacker tấn công vài lần, lần cuối cùng nặng nhất vì ác ý của ai đó nhưng FB và Google luôn chung tay góp sức giúp "bà già" vượt qua, máy cũng già cỗi sức chứa khá đầy, bàn phím thì mòn khg thấy rõ...nhưng mình vẫn yêu quý nó, Sáng nào cũng nhờ nó được nghe kinh, được tìm thấy cái hay cái đẹp chia sẽ với bạn bè...nhưng nó chậm ơi là chậm cứ bị đứng hoài, Ti nói hãy còn virus trong đó, mình vẫn im lặng sử dụng nhưng bất chợt khi Ti vào chỉnh giùm nó mới biết máy bết quá rồi nó còn già cỗi hơn mình nữa...
Trước ngày Phụ nữ hai hôm, Ti đã thay người bạn cũ bằng máy tính Dell 15 inches của Ti chuyển cho mình xài thay cho bạn Toshiba 14 inches cũ, máy Ti ít xài khg chứa gì và đời sau cho nên khg còn cực khổ vật vã nữa, chữ đọc và viết rõ ràng hơn, Ti thay toàn bộ từ chuột cho tới bàn phím phụ... Thật là khỏe cho...đôi mắt hay khóc của mình, vui thì có vui nhưng vẫn thương người bạn cũ, dặn Ti nhớ bảo quản nó, Ti hứa khi nào máy mới hoạt động hoàn toàn theo ý mình thì lúc đó sẽ "tẩy" virus cho máy cũ rồi lưu giữ nó dự phòng.....
Bây giờ sáng sớm lại nghe kinh, xem thống kê số người đọc các Blog qua máy mới, cái máy cũ được Ti lau chùi sạch sẽ vẫn nằm trên bàn kế bên máy mới...Cũng an tâm và vui, nhất định mình sẽ khg "phụ" bạn cũ và khg quên bạn, một người bạn im lặng cam chịu để đồng hành với một người mù tịt về máy tính như mình hơn 10 năm đăng đẳng !
Ngày Phụ Nữ 20/10 này Ti được nghỉ ở nhà, hai cô cháu đi lòng vòng ăn sáng rồi đi chợ, đi làng hoa Gò vấp tìm cây Huỳnh anh tím nhưng khg có, Ti hẹn chiều khỏi nấu cơm mà đi ăn cháo lòng Bình Định vì đã lâu quá rồi khg ăn do dịch Covid, bấm điện thoại xem, đt lại hiện ra hình chúc mừng ngày PN định về nhà sẽ chuyển chúc mừng nhau cho vui, nhưng rồi lại có việc bận, lu bu cho đến nỗi quên chụp hình lại món ăn nầy để ghi lại kỹ niệm ngày mình có thêm bạn mới đồng hành và lần đầu tiên quan tâm đến lễ, cuộc sống đa đoan lại phải cố gắng dỗ dành tâm trí và bộ nhớ đã làm mình khg còn chu đáo nữa !!
Cho dù đã qua ngày Phụ nữ VN nhưng vẫn tâm sự cùng các bạn khi chia tay bạn cũ và niềm vui có bạn mới có lẽ là món quà "hơi lớn" mà Ti dành tặng cho mình, đồng thời mình cũng xin thông báo hiện nay Google có thay đổi khi giới thiệu Blog của mình khg còn là "NM Những ngày tháng không quên" như trước có lẽ vì VN có bộ phìm dài nhiều tập "Những ngày tháng không quên" cho nên mỗi khi các bạn muốn xem các chủ đề của Blog xin mời các bạn chỉ cần vào Google tìm NamMai 1, NamMai 2 và Thơ NamMai 3 là xem được, ngắn gọn, giản dị hơn ...!!
Ngày 20/10/2020 là một ngày đặc biệt và trọn vẹn với số 20 đầu và 20 cuối, ngàn vạn năm chỉ có một lần thôi, nhân đây KC xin chúc các bạn bè thân quen xa gần mọi việc trọn vẹn từ đầu cho dến cuối, riêng phụ nữ chúng ta mỗi một người mãi là một đóa hoa xinh đẹp cả thể chất và tâm hồn nhé
Xuân mãi xuân hoài dù Đông tới,
Cành hoa tươi thắm dẫu Thu qua...
Nắng Hạ không làm hoa héo úa,
Cùng nhau vui hát khúc hoan ca !!
NM Phan thị Ngọc Diệp