Hiển thị các bài đăng có nhãn Tuỳ bút. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tuỳ bút. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 4 tháng 3, 2022

NTV 101 - Vì sao lại nhận tham gia tổ chức họp mặt lớp SP ?


Vì sao lại nhận tham gia tổ chức họp mặt lớp SP 70-73 ?
Có những điều tưởng chừng như sẽ bị chôn vùi vào quá khứ, nhưng bỗng dưng một hôm có một sự thôi thúc nào đó khiến cho mình phải nói ra...Đó là lý do tại sao mình nhận lời cộng tác với Hậu và anh Bân để mời các bạn học cũ ban Việt Hán ĐHSP 70-73 họp mặt lớp
Những lần anh Bân ghé nhà Hậu để lấy áo dài cho Yến Thu thì khi về anh thường ghé ngang qua nhà KC kêu gọi, thuyết phục KC hợp tác mời bạn bè cũ họp mặt...
Vài lần như thế nhưng KC đều từ chối, lúc đó ông nội mất rồi, một mình vừa làm hàng vừa đưa đón Ti đi học, lại còn lo cơm nước nữa, vì thế có những buổi đi giao và lấy hàng hễ buổi chiều thì ăn bánh xèo của người miền Trung (nhưng do người miền Bắc chiên), buổi tối ăn bún bò Huế Thanh Xuân (bây giờ cũng còn bán), những món ăn đó lúc ấy rất rẻ, ngon và cũng tiện, lấy hàng xong ghé ăn rồi về nhà để kèm cho Ti làm bài, học bài mà không phải nấu nướng gì cả....
Trong khoảng thời gian anh Bân đề nghị thì có một buổi tối hai cô cháu đang trên đường đi về nhà, lúc đó Ti hãy còn nhỏ nhưng xe Chaly cũng dễ chạy cho nên giao cho Ti chở, mình thì ngồi phía sau ôm hàng vì trời đang mưa !...Xe chạy đến đường Nguyễn Kiệm gần ngã Năm mình nói chuyện bâng quơ để Ti không buồn ngủ, xe cũng không dám chạy nhanh sợ nước dưới đường dơ bắn lên thì bất chợt mình nghe có tiếng người nói một mình nho nhỏ của người đàn ông ngồi trên xe Honda chạy kế bên và âm thanh rất quen thuộc, giọng nói như than thở hay tính toán một việc gì một mình, mình chợt nhận ra là tiếng của anh Bân, hai xe chạy gần nhau mà anh cũng không quan tâm tới, trong cơn mưa rả rích dáng anh mặc áo mưa ngồi xiên xiên trông thật mỏi mệt và suy tư...
Cất tiếng gọi anh, anh giật mình, nhìn ra mình anh hỏi giọng lớn và vui như bình thường khi gặp nhau, hai cô cháu đi đâu buổi tối trong mưa vậy, nói với anh là đi giao và lấy hàng của thợ, anh lắc đầu nói nhỏ "khổ lắm KC ơi" giống như anh vẫn thường nói đùa, nhưng lần nầy giọng nhỏ buồn và mỏi mệt, anh cho biết mình đang đi công việc về và giờ nầy vẫn chưa ăn cơm chiều....Hai cảnh ngộ vất vã gặp nhau, nói với cháu thôi chạy xe về nhanh sợ ở nhà mưa lớn nước lại ngập .Chào anh đi mà thấy lòng bùi ngùi, quay lại nhìn hình ảnh anh ngồi nghiêng nghiêng trong chiếc áo mưa trông cô đơn và buồn bả lạ...!.bỗng dưng lúc đó nhớ lại lời mời của anh, muốn an ủi anh và làm một điều gì đó cho anh vui tự nhủ sẽ nhận lời hợp tác với anh và Hậu để tổ chức buổi họp mặt của lớp mặc dù lòng vẫn lo ngại không biết có thành công và các bạn có hưởng ứng hay không nữa ?
Bản tính của mình là không nhận lời thì thôi, nhưng nếu đã mời thì sẽ đem tất cả chân tình ra kêu gọi và sự việc đã diễn tiến tốt đẹp, nhưng bấy giờ trong mỗi lần họp thì mình là "cái bóng" thật, ngồi thu tiền, ghi danh, chụp hình các bạn.rồi lui vào một góc không biết uống bia, uống rượu chỉ uống nước ngọt thôi! Sau nầy thì Hậu nhờ tiệm chụp hình gần quán Tre qua chụp và rửa hình, tuy nhiên mình cũng vẫn tự mình ghi lại những hình ảnh mà mình yêu thích
Anh Bân đã ra đi lâu rồi, trong suốt quảng thời gian họp mặt mình đã trở thành cô bạn thân tình, rồi thân với cả Yến Thu vợ của anh
Bây giờ thì anh Trung, Thầy Lạc với anh chắc đã gặp nhau nơi cõi Tịnh, cũng mong mọi người an vui và không còn bận tâm với cuộc đời quá nhiều oan trái nầy nữa. Anh và anh Trung là đôi bạn khá thân luôn nói về nhau nghe thật thân thiết, anh khen anh Trung hiền hay bị bắt nạt, anh Trung lại kể anh luôn bênh vực anh Trung trước bạn "dữ" kể lại kỹ niệm xưa lúc còn đi học SP, đi tập quân sự kể mà cười vui như trẻ con thật là cảm động !!
Giờ về nơi cõi Tịnh,
Xin đừng nhớ chuyện xưa...
Một mình thân cô độc,
Một mình đi dưới mưa !!
 
Mong gặp nhau nơi ấy,
Sẽ vui chuyện hàn huyên.
Như đã từng họp mặt,
Vui vì lại đoàn viên !!
NM Phan thị Ngọc Diệp
(Chuyện bây giờ mới kể)
 
(Để nhớ những người đã ra đi )

 

NTV 100 - Ngày đẹp nhất của thế kỷ 22/02/2022

Ngày đẹp nhất của thế kỷ, 22/02/2022 mình đã làm gì nhỉ ?!
Tháng này Ti được off hai ngày 22 và 25, ban đầu dự định của hai cô cháu sẽ đi Trà Vinh mang theo một số ít quà để nhờ sư ở chùa Hang chia cho các bé có hoàn cảnh thật là khó khăn ở đó như đã từng dự định từ trước Tết...
Dịch bệnh và cái chân đau rồi việc nhà làm mình cứ hẹn đi hẹn lại với sư ở chùa.Cuối cùng mình ngộ ra rằng có lẽ mình chưa có duyên cho quà ở Trà Vinh, vì đây là lần thứ ba rồi, hai lần trước Ti và mình đã từng đề nghị với bạn của nó và bạn của mình thì hai lần đó cũng bị từ chối khéo léo vì "những lý do không ngờ" tới !!
Nói với Ti mình đi Gò Công đi, quà Tết định biếu cho bà con vẫn còn đó, quần áo cũ cũng gom được khá nhiều cộng thêm một số quà linh tinh... và vẫn còn chưa hết tháng giêng mà ! 
***
Như thường lệ ghé quán bánh giá ăn sáng, cô Diễm Ca cho biết mẹ cô mấy hôm nay "về hưu", bà đang bị bệnh sáng nay anh cô đã chở bà đi Sài Gòn khám bệnh chỉ còn lại hai chị em cô quán xuyến mua bán, trông hai người thật bận rộn vì thế Ti không hỏi mua thêm bánh đem về mà cô cũng không mời có lẽ chiên không kịp !
Ti chạy một vòng ra biển, hôm nay biển vẫn vắng, chỗ gởi xe khóa lại không có ai làm, đã gần trưa nhưng trời vẫn còn âm u mù sương....Hôm nay sóng biển dâng cao tràn vào bờ, hơi sương cùng sóng biển khiến cho mắt không nhìn thấy những cánh quạt gió ngoài khơi xa, chỉ thấy độc nhất chập chờn từ xa một cái chòi canh nghêu trơ trọi nhìn thật mong manh giữa sóng biển mạnh mẽ, với ban ngày mà sóng vỗ bờ như thế thì chắc hẳn đêm về sóng dập cả lên bờ qua dãy hàng quán vì trên bãi trũng sau lưng quán vẫn còn những vũng nước biển còn đọng lại... !
Trước khi ghé quán hai cô cháu đã ghé nhà mấy mẹ con Đông thăm rồi, bây giờ chỉ còn ghé đền đốt nhang viếng ông và đưa quà cho chú Hai, may mà gặp chú còn ở đó đang quét sân và gom lá khô đi đổ
Chú kể cho nghe cũng vừa đi khám bệnh ở Bệnh Viện Bình Dân tuần trước do bệnh sỏi thận ...nhưng nay nhờ uống thuốc nam nên tan bớt, cũng mừng cho chú nhưng trông chú ốm hơn trước, năm nay ngoài dịch bệnh ra, tuổi tác cũng ảnh hưởng đến sức khỏe của nhiều người lớn tuổi... Mình thì "bỗng dưng" đôi chân xi cà quẹt, bà bánh giá và chú Hai mỗi người một bệnh khác nhau....!!
Sự xúc động làm mình đã quên hôm nay là ngày có một không hai của thế kỷ cũng giống như ngày quốc tế phụ nữ hàng năm nhưng đối với mình "Một ngày như mọi ngày"đó là tâm niệm từ thuở còn đi học cho mãi đến bây giờ...
Trên đường về nói với Ti gom thêm quần áo cũ nếu thiếu thì mua thêm, cùng đem tập vỡ quay trở lại Gò Công biếu mấy đứa nhỏ con của hai cô bán bánh giá và đám cháu nội, ngoại của chú Hai vì trước khi về có hỏi chú có cần tập vỡ cho các bé không, chú rất mừng rỡ nói cần, năm nay chú đã trên 70 tuổi rồi lại có bệnh trong người chú mong mình khỏe mạnh để tiếp tục công việc giữ đền...!
Thế là quên mất chúc mừng các bạn nhân ngày tốt lành nhất của thế kỷ rồi, mong mọi người thông cảm nhé !!
Vạn sự trên đời chỉ là duyên
Cầu chúc cho nhau hết lụy phiền..
Ốm đau bệnh tật đều qua hết,
Gặp gỡ mừng vui buổi hàn huyên...!!
NamMai Phan thị Ngọc Diệp


Chủ Nhật, 14 tháng 3, 2021

NTV 74 - Chỉ có một làn hương

Nhớ !
Xuân thì cũng đã từ lâu,
Nhớ xưa mai nở ánh màu vàng tươi...
Đang xuân hoa mỉm miệng cười,
Thầm khoe sắc thắm bên người bạn yêu.
Hoa vàng duyên dáng yêu kiều,
Nụ chừ xanh ngắt trong chiều gió lay...
Bao tà áo trắng tung bay,
Sáng sân trường đó, rạng ngày thanh xuân.
Giờ xa, xa cách non sông,
Nhớ nhung màu áo, ngóng về trường xưa...
Ôi đong xiết mấy cho vừa ?
Gặp nhau thương nắng, nhớ mưa sân trường !!
Bao giờ vơi hết nhớ thương ?
Biết bao kỹ niệm với trường thân yêu...!
NM
Chỉ có một làn hương !
Kim gọi điện cho hay chị Lan Hương về VN và muốn gặp các bạn Đệ thất cũ, Chị Lan Hương đã học chung bốn năm từ đệ thất đến đệ tứ, Kim hỏi có nhớ chị không, mình đã nói ngay "rất nhớ" là khác !! Ngày học chung mình thường được cô xếp ngồi bàn nhất bên trong vách và cứ như vậy hầu như suốt thời gian học GL bảy năm mình luôn ngồi chỗ đó, nhưng thích quay xuống cuối lớp nhìn mấy chị
Chị Lan Hương và những chị khác lại ngồi mấy dãy bàn cuối lớp vì mấy chị lớn tuổi hơn, cao hơn và cũng ra vẻ thiếu nữ hơn, mình tuy ít nói, ít sôi nổi nhưng hay để ý ngầm mấy chị một phần mình là chị hai trong nhà ít gần mẹ, phải "cai quản" ba đứa em cho nên rất mong mình mau lớn, là chị hai nghiêm mặt hoài hay rầy rà, canh để "mét" các em vì thế không có nét mềm mại điệu đà cho nên có dịp là quay nhìn các chị hay các bạn nhỏ bằng mình nhưng có vẻ dịu dàng dễ thương...
Nói với Kim mình không đi họp mặt được vì khoảng thời gian nầy có nhiều sự việc không như ý xảy ra cần phải giải quyết, tâm trí bất ổn định cứ loay hoay hết lo cái nầy lại buồn cái khác, rồi nghe Kim kể trong hôm gặp mặt đó chị Lan Hương nói mong gặp mình !! Chị có gọi điện thoại nói chuyện và muốn đến nhà thăm, đành phải từ chối vì nhà mình khá xa khó tìm đối với chị, sau cùng quyết định sẽ thu xếp gặp chị trước khi chị quay về Pháp
Cuối cùng thì mình cũng đã gặp chị ngay khách sạn chị ở, mình cũng đến đúng giờ hẹn, khi nói tên anh tiếp tân cho biết chị đã xuống từ sớm ngồi chờ ở phòng khách và chị vừa lên phòng.....! Chị lại quay xuống gặp mình, hai chị em vui mà không bỡ ngỡ dù ngày đi học chắc chưa bao giờ chị lưu tâm đến một con bé lầm lì và khá là tầm thường như mình!
Mình theo chị lên phòng, hai chị em nói chuyện thật thân gần, chị hỏi thăm về cuộc sống hiện tại của mình, về những bất như ý trong cuộc sống sau biến cố năm 75, tưởng chừng như cuộc nói chuyện không bao giờ dứt cho đến khi chị có khách thì mình phải nhường chỗ cho người mới đến, quên cả việc chụp hình cùng chị dù đã dặn Ti sau khi hai chị em trở xuống
Chị về VN tháng 10 mà bây giờ đã gần hết tháng 12, sắp bước sang năm mới, thế mà những quẩn quanh đời thường đã khiến mình không mail cho chị như đã hứa !!
 
Sáng hôm 17/12 hai cô cháu về Sa Đéc có ghé thăm vườn hoa quen, trong khi theo chân bà chủ vườn giới thiệu các loại hoa lan quý có mùi hương bỗng dưng lại nhớ đến chị, đến tình cảm ưu ái của chị dành cho mình và thầm nghĩ chắc có lẻ chị trách mình vì chờ mail của mình như đã hứa. Chị là Lan Hương và với mình buổi gặp gỡ đó là một làn hương nhẹ của một nụ hoa mai vàng chớm nở ngày trước, chị là hoa mai chớm nở khi mình hãy còn là nụ mai bé nhỏ
Và cuộc gặp gỡ đó giữa chị và mình chỉ có lưu lại một...làn hương !! Mùi hương nhẹ nhàng dễ thương của đóa mai vàng trong vườn hoa mai của trường Gia Long thân yêu ngày xưa !!
Tặng các bạn ĐT6 GL
Riêng tặng chị Lan Hương và Kim
KC
NM PTND 

Thứ Sáu, 8 tháng 1, 2021

NTV 62 - Nỗi buồn về ngôi nhà thờ cổ


Viếng ngôi nhà thờ họ lần thứ hai.
Buồn thay nhà thờ họ bên nội của Ti giờ hoang phế và đìu hiu như vầy đây, đau khổ nhất là đã sang tay người khác
Hôm nay chỉ còn hai ngày là hết tháng ba khg còn tiết Thanh Minh nữa, ở Bình Chánh rất kỹ đi đâu cũng thấy trạm kiểm dịch, bến đò cũng ngừng hoạt động hai cô cháu phải tìm đường đi vòng đến Tân Nhựt khg phải qua đò, chạy lòng vòng vừa đi vừa hỏi rốt cuộc tốn nhiều thời gian vô cùng nhờ vậy mới thấy BC khác xưa dân cư đông đúc và bớt đi nhiều cảnh đồng quê trước kia
Ôi thật là buồn vừa tìm được quê bây giờ mất gốc !!
Vẫn dòng sông cũ chảy ngang đây,
Xa cách ngày qua năm tháng dài...
Đi tìm lại chút dư âm cũ,
Lòng bao chua xót lẫn đắng cay !? 
NM
*****

Không hiểu sao lần trước khi đến đây nhìn thấy vẻ hoang tàn hiu quạnh của ngôi nhà và nghe hàng xóm kể chuyện bỗng dưng cảm thấy chạnh lòng, nhất là khi Ti nói trong lúc đứng chụp hình ngôi nhà bỗng dưng lòng cảm thấy xúc động muốn ứa nước mắt.. 
Nghe Ti nói mình cảm nhận được mối dây liên hệ huyết thống tuy vô hình nhưng rất thiêng liêng vì thế quyết định khi Ti đi Đà Lạt về hai cô cháu sẽ quay trở lại đây mang theo chút lễ vật kính viếng cữu huyền thất tổ và tất cả hương linh hãy còn lẫn khuất ở đâu đây chút lòng thành của đứa cháu được xem như đích tôn nhưng vô phúc vô phần
Với tất cả lòng thành hẳn ông bà sẽ cảm nhận chỉ mong có thể thôi
Tuy không mâm cao cỗ đầy nhưng tương đối đầy đủ chỉ thiếu duy nhất cặp đèn cầy ! Thôi đành hẹn lần sau cố nhớ cho đủ vậy...
Trước đó sân đầy xác lá khô may mà có đem theo cây chổi cỏ nhỏ xíu cô ra sức quét cháu thì bày biện để cúng cho kịp nhờ vậy nhìn thoáng đãng và ấm áp hơn !
NM
         Nỗi buồn khôn nguôi về ngôi nhà thờ cổ
Sau ngày hai cô cháu mang chút lễ trở lại cúng tại gian nhà cổ thì lại phát sinh một sự việc đau lòng về Bà thím của Ti, không biết bà có nói thật hay không vì khi KC gởi hình cho bà xem, thay vì bà cảm động thì bà "chụp mũ" KC đã "thâm hiểm" làm xấu mặt đôi bên khi post lên fb, bà còn nói bà con ở gần đó gọi điện thoại cho bà biết đồng thời người ta suy diễn hai cô cháu làm như vậy chỉ để đòi chia tiền bán nơi thờ tự, thật sự KC rất bất ngờ và không thể nào tin nổi bà có ý nghĩ vô cùng phi nhân phi nghĩa và phi lý như vậy, qua tin nhắn bà thách thức chấp KC báo chuyện bán nhà thờ họ cho "tụi bên Tây" biết !!
KC không thể ngờ một người trưởng thượng như bà lúc nào cũng nói thương yêu Ti, quý KC, hay giảng giáo lý Phật pháp lại lật ngược thế cờ như vậy, thật sự từ xưa cách đây khoảng 10 năm bà làm giỗ nhắn thầy trụ trì chùa Bửu Long mời hai cô cháu đến để nhìn bà con, xin nhắc lại giỗ này tổ chức tại nhà thờ họ sau khi bên đó chia chác đất đai xong hết rồi, KC nhớ như in chú T con trai bà nói với KC là chuyện KC nuôi cha con Ti chỉ có thể xảy ra ở trong phim vì ngoài đời khg bao giờ có một người nào làm được như vậy và bàn sẽ di dời sữa chữa nhà thờ lùi vào trong như thế nào vì mùa nước lên, nước thường tràn vào tận trong nhà... 
Mười năm trôi qua hai cô cháu chưa hề nhắc ngôi nhà thờ tự nầy, lúc đất ruộng còn rẻ KC có hỏi lô đất kế cận nhà bà con có mộ tất cả ông bà có bán KC mua, bà nói ông chú không bán chừa lại để sau này chia cho con cháu... Không biết chia làm sao như thế nào, KC làm thinh luôn hai cô cháu lại tiếp tục đi tìm gần đó, khoảng cuối năm 2019 bà điện thoại hỏi thăm biết KC đang tìm mua đất thì bà cản nói chờ hai tháng nữa, sau hai tháng bà gọi cho hay "tin vui" ông và bà cho cô cháu một nền tại đó KC đã từ chối vì bà yêu cầu phải về đó cất nhà ở với giá nhà cao theo ý bà lại không có một giấy tờ nào chắc chắn, KC đã thẳng thắn từ chối thế mà chỉ vì chuyện cúng bái như vậy không hiểu sao bà nói ngược lại như thật, oái oăm nữa hai tháng trước khi hai cô cháu về Cần Thơ ghé thăm ông bà, Ti có hỏi thăm về ngôi nhà thờ thì bà nói vẫn còn nhưng khoá cửa không có ai ở !!?
Lúc hai cô cháu đi thăm mộ, bà con ở gần đó ra hỏi thăm và cho hay nhà thờ và đất đã bán từ lâu rồi, KC cũng đoán biết bởi vậy hai cô cháu mới tìm đường hỏi thăm đến chụp hình kỹ niệm, vì Ti cảm xúc cho nên quay trở lại cúng chứ không hề muối mặt làm chuyện mất sĩ diện như thế may mà chưa mở miệng đòi mà bà nhảy lên rột rẹt như vậy. Nỗi buồn này KC ôm ấp trong lòng vài hôm sau hai cô cháu lên xuống hai lần tìm những người hai cô cháu đã gặp hỏi đường để hỏi sự thật xem người ta có nói như vậy không, tiếc thay không gặp được ai
Bây giờ thì không còn gì để dè dặt nữa, mà KC cũng chưa bao giờ liên hệ trực tiếp với dòng họ của Ti bên Pháp, sự việc làm KC rất buồn, đó là lý do khiến cho tâm ý khg được bình ổn, KC thật sự bị ngỡ ngàng vì tâm địa của con người ta thời bây giờ, thôi thì số cha con Ti cô đơn bất hạnh cũng đành cam chịu thôi, mong ước có một ngày mai trời lại sáng và không cần những người bà con như vậy  nữa, người đứng ra thờ phụng mà tâm không thành, hạnh không đức thật sự đau lòng lắm thay !!
Nơi chốn cũ suy tàn hoang phế,
Ngẫm trên đời đức hạnh mấy ai ?!
Chẳng qua chỉ một chữ "Tài".
Mà "người" gieo tiếng oan sai cho người !
NM Phan thị Ngọc Diệp 
 

Thứ Năm, 7 tháng 1, 2021

NTV 60 - Lại chúc mừng Halloween muộn !!

Lại chúc mừng Haloween muộn !!
Hôm qua là ngày Haloween, nhưng lại khg nhớ chính xác phải tìm trên mạng cho chắc để xác nhận và rồi chúc mừng các bạn ở nơi xa...Thế nhưng ông Trời khg được vui mấy, sáng sớm gần 6g đã "dựng" Ti dậy hôm nay thứ bảy muốn cho bồ câu ăn phải đi sớm vì ngày nghỉ người ta thường ra đó chụp hình nhiều, Thương cho bồ câu thấy mình từ xa nó đã bay tới chao lượn rồi đáp xuống đợi, những hôm trời vần vũ chưa mưa bồ câu chiụ khó "ăn" lắm, có lẻ dự trữ cho những cơn mưa bất chợt...
Vậy mà người du ngoạn vẫn đông, nhìn phía bên kia tượng Đức Mẹ cũng có người đang cho, phía bên phải có một mớ lúa dưới đất...tuy nhiên bồ câu vẫn thờ ơ, định quay về nhưng nhìn thấy bầu trời ảm đạm, nhìn bồ câu lượn lờ trên cao, đi lạch bạch dưới đất chờ đợi, thôi thì rải đại ăn nhiều no lâu phòng ngày nay mưa lớn
Bồ câu bay lại ào ào chúng ăn thật nhanh và "khí thế" ai cũng ngạc nhiên xúm lại xem hỏi bồ câu cô nuôi hả, vừa lắc đầu vừa rải cho nhanh có một số quý bà và các cô xinh đẹp chạy đến "càn" vô đám bồ câu đang ăn làm chúng sợ bay tán loạn nhưng rồi cũng lẹ làng đáp xuống ăn tiếp và những người đó cứ nhào vô vừa lùa vừa cười để...quay clip và chụp ảnh mặc kệ cho mình đứng ngơ ngẩn ?
Tội nghiệp nhất có vài ba thanh niên thích thú ngồi nhẹ nhàng xuống kê sát đt để chụp và quay clip, lại có một gia đình người cha cũng dắt con trai nhỏ đến "càn" phụ, mình phải quay bên phải rồi xoay bên trái rải cho bồ câu ăn, phải tránh bé sợ lúa và gạo vô tình bay vô mắt bé, người cha vẫn tỉnh bơ, mấy người thanh niên khg dám nói cứ đứng lên ngồi xuống đợi để được quay cận cảnh...
Thật là sốt ruột cho mình và cho người đành phải nói nhỏ con ơi các chú đang chụp hình kìa, thế nhưng cha con nhà đó vẫn tỉnh bơ, còn cười thoải mái ...Và chợt nhận ra họ nói tiếng của "người thủ đô"nhưng văn minh từ lâu khg còn nữa, họ yêu đời thoải mái xem ở đâu cũng là....nhà của mình !!! Và buồn cho lối giáo dục bây giờ người ta khg dạy con cái lịch sự tối thiểu biết tôn trọng người lớn, biết lịch sự khi cần..!
Lại ghé cho bồ câu ăn ở ngã tư Nguyễn đình Chiểu và Cách Mạng Tháng tám, trời hãy còn sớm chú thợ may sữa quần áo bên lề đường chưa đến cho nên từ xa cả đám lại bay xuống chờ, túi gạo nhỏ hơn khg đủ cho đám bồ câu nầy rải hết mà chúng ăn trong tíc tắc sạch trơn, vĩa hè khg còn một hột, lúc này quen mặt chúng cũng dạn dĩ và dễ thương bay vòng vòng trên đầu mình rồi lại đáp xuống chờ đợi như xin thêm, Ti nói hay là ghé chợ mua đỡ 1kg cho bồ câu ăn nữa, nói với Ti khg thấy chợ có bán lúa hơn nữa một lát chú thợ may dọn ra thế nào cũng cho ăn vì mình có gởi cho chú một bao lúa gạo phòng khi mình khg đi, chú sẽ cho chúng ăn nếu thấy đám bồ câu bay xuống chờ...
Xe chạy đi rồi nhưng vẫn luyến tiếc tự hứa lần sau sẽ đem theo một túi nữa dự phòng, lũ chim tuy là động vật nhưng chúng cũng có cảm tính trước thời tiết và cũng biết nhận ra người thân quen, thế sao con người lại vô cảm đến thế nhỉ !?
Trên đường về gần nhà thấy mặt đường ướt có lẽ mưa đã qua và đã tạnh, không gian hãy còn u ám thế nào cũng còn mưa nữa đây, bão số 10 sắp tới, chưa bao giờ thấy dân mình cực khổ và đoạn trường đến như thế, lại hối hả làm đồ ăn cho nhanh rồi quan sát trong nhà sắp xếp chuẩn bị chuyển đồ đạc lên cao đề phòng mưa lớn nước rút khg kịp tràn vô nhà ...Thế là quên mất Haloween vì lại có thêm hai cơn mưa khá lớn vào buổi chiều và tối !!
Thôi thì chúc Haloween muộn nhé các bạn...
Mỗi một ngọn lửa bùng lên
Mỗi một lời tâm tư gửi đến ai
Đều là những tình cảm tốt đẹp dành cho bạn
Chúc bạn ngày lễ Halloween vui vẻ!
. Niềm tin làm mọi thứ trở nên khả thi, hy vọng làm mọi thứ hoạt động và Tình yêu làm mọi thứ đẹp đẽ. Chúc bạn có cả 3 điều ấy trong ngày Halloween này. (Sưu tầm)
Happy Haloween 2020
NM Phan thị Ngọc Diệp

NTV 59 - Mừng ngày Phụ Nữ VN muộn !


Mừng ngày Phụ Nữ VN muộn !
KC chưa bao giờ biết mừng ngày nầy cho mãi đến năm nay, định tự chúc nhau cho vui nhưng rồi bận rộn đủ chuyện, hôm nay đã qua một ngày rồi, nhưng cũng khg sao ngày nào cũng là ngày PN phải khg các bạn vì nếu khg có phụ nữ một ngày là gia đình hỗn loạn, thế giới sẽ quạnh hiu, mâm cơm lạnh lẻo....Bởi vậy cho nên ngày nào cũng là ngày của phụ nữ Việt Nam
Năm nay KC muốn ghi nhớ lại cho dù hơi muộn vì nó đánh dấu một kỹ niệm vừa buồn lại vừa vui, buồn là mình phải chia tay với người bạn Toshiba (máy tính) đã song hành với mình 10 năm nay, cùng thời gian nầy 10 năm trước mình mới bắt đầu lò mò học sử dụng máy tính một cách khổ cực vì khg biết một tí nào về nó, Ti vừa mới đi làm cho nên khg rảnh rổi, chỉ sơ sơ rồi mình tự lò mò nhớ, nghiền ngẫm và...gỏ, Ti còn bảo tập gỏ 10 ngón cho quen, cũng nghe theo nhưng theo thời gian chậm lại còn 3 ngón giờ thì ....1 ngón cho chắc mà khg chừng nó còn nhanh hơn 10 ngón !!
Thời điểm đó cho dù mù tịt nhưng luôn cố gắng hàng ngày vì mong tìm được bạn cũ ở xa, những người bạn mình chưa bao giờ nguôi quên, làm sao quên được thời hoa niên của mình cho được phải khg ?! Và trời cũng chìu lòng người, mình đã tìm ra biết bao nhiêu bạn cũ, những người bạn rất thân, mỗi lần liên lạc được một người là đêm đó ngủ khg yên mong cho trời mau sáng Ti đi làm ở nhà "quậy" vì máy tính nầy của Ti mình xài ké...Tìm ra bạn tìm được niềm vui và rồi có cả nỗi buồn vì thế mình lại muốn làm Blog, sau khi xem một số blog của những người nỗi tiếng, mình lại tập tành làm thơ con cóc theo lời khuyến khích của cô bạn thân, lúc đó lại suy nghĩ sao mình khg sưu tầm những truyện ngắn hay, kèm thêm bài thơ của mình và nhạc phù hợp của...người thì chắc sẽ phong phú hơn nhiều....
Những bài nhạc thơ văn đó vô tình mình gởi để cám ơn một người phụ trách trang web KQ ở hải ngoại vì anh đã tìm giúp cho mình một người quen, xem xong anh rất thích và đề nghị mình đóng góp !! Từ đó mình là một thành viên nữ duy nhất trong bốn thành viên nữ của trang còn ở lại VN, trang web lúc đó ngoài bốn người nữ ra còn lại thì toàn là mấy anh tất cả ở hải ngoại, trang web càng ngày càng đông và người vào xem những bài mình gởi cũng đông...Chính kiến đã khiến người ta đánh sập trang nầy, anh cố gắng phục hồi rồi lại bị sập nữa, nghe chừng người ta sợ anh bị "địch vận" ( là người phụ nữ duy nhất ở VN.) Anh lập trang mới cho hay.mình gởi tiếp..rồi cũng bị sập nữa, giờ thì anh khg làm và ung dung tự tại hơn. Hàng năm vào những dịp lễ Tết hai anh em vẫn gởi lời chúc nhau Hạnh Phúc và An Vui, ba người phụ nữ kia cũng rất dễ thương, có chị vẫn khg quên thân tình cũ luôn gởi mail thăm hỏi và chúc nhau, bây giờ mình còn giữ liên lạc với chị qua FB
Nhờ biến cố đó mà mình lang thang trên mạng quen được Tố Lang, rất vui vì cả hai cùng nghề giáo, Tố Lang cũng khuyến khích mình chuyển thơ cho trang TH ở Canada...Giao tình thật gắn bó và tốt đẹp !! Thế nhưng khg hiểu sao mình vẫn còn canh cánh trong lòng làm sao tạo ra trang Blog cho riêng mình sẽ không chuyển NTV từng bài mà sẽ làm theo chủ đề, tìm những truyện ngắn hay lưu lại, tìm hình ảnh đẹp trang trí kèm theo những bản nhạc hay phù hợp để mong sau nầy Blog sẽ là một trang ghi nhớ văn thơ nhạc lại được chia sẽ với mọi người ở khắp nơi, truyện ngắn tuy hay nhưng gởi qua một lần có tiền nhuận bút xong sẽ dần bị lãng quên trong muôn trùng trang mạng, có lẽ tâm hồn cô giáo dạy môn Văn vẫn còn tồn tại trong lòng và chưa thể nào quên !!
Thế là lại say mê vào Google nhờ hướng dẫn làm Blog, khg biết cách lưu, khg biết chuyển hình lại hỏi Ti rồi lại quên...Thật là khổ cực nhưng nhờ đó mình tìm được "cách" sử dụng của riêng mình và Blog đã thành công, khi đó mới dám lấy tên Phan thị Ngọc Diệp gắn liền với bút danh Nam Mai, mong ước khi vào xem Blog người ta sẽ biết tên nầy với cái họ Phan là họ thật sự của ông nội mà vì hoàn cảnh thời đó bà nội lấy họ của bà nội đặt cho ba, còn Nam Mai là kỹ niệm ý kiến của anh khuyến khích cô gái Sài gòn có nguồn gốc quê ngoại miền tây dùng bút hiệu NM !!
Không rành mà phải tự thiết kế, chuyển bài, làm thơ, sưu tầm nhạc....mỗi một chủ đề làm xong lại vui và....mất ngủ, báo cho cô bạn khá thân bên Mỹ khoe chỉ với một mình cô, mời cô xem cũng khg biết làm sao chỉ save rồi copy lại gởi qua mail, cô khen hay và hỏi có thể tìm trên mạng với cái tên "NamMai Những ngày tháng không quên" khg, thế là ngớ người ra khg biết lại âm thầm vào Google tìm, khoảng gần 10 chủ đề thì Google giới thiệu trên mạng khá rầm rộ....chỉ cần đánh tên Blog là hiện cả mấy trang về NM với hình ảnh và những đoạn trích, báo cho bạn biết và vui vì mình thực sự bước vào thế giới của Blog, được thể hiện mình với cái tên mới, nghe qua không hiểu thì tưởng như là "chảnh" vì ghép với tên nó có nghĩa "Lá ngọc cành vàng" nhưng thật sự là thực hiện được mong muốn của ba hai chị em sẽ mang tên KC và ND, nhưng em gái khg mang tên ND, với một cái tên đầy đủ "họ gốc" là niềm vui của mình dành cho gia đình, chỉ thế thôi...
Mãi đến hôm nay đã 10 năm rồi, qua biết bao nhiêu cực khổ thăng trầm tuy vẫn chưa rành nhưng cũng thực hiện được niềm vui của mình, nhưng thương cho người bạn đồng hành 10 năm, đã "cải taọ" hai lần, có lúc bị "phạt" treo máy gần cả tháng...sau này thì hacker tấn công vài lần, lần cuối cùng nặng nhất vì ác ý của ai đó nhưng FB và Google luôn chung tay góp sức giúp "bà già" vượt qua, máy cũng già cỗi sức chứa khá đầy, bàn phím thì mòn khg thấy rõ...nhưng mình vẫn yêu quý nó, Sáng nào cũng nhờ nó được nghe kinh, được tìm thấy cái hay cái đẹp chia sẽ với bạn bè...nhưng nó chậm ơi là chậm cứ bị đứng hoài, Ti nói hãy còn virus trong đó, mình vẫn im lặng sử dụng nhưng bất chợt khi Ti vào chỉnh giùm nó mới biết máy bết quá rồi nó còn già cỗi hơn mình nữa...
Trước ngày Phụ nữ hai hôm, Ti đã thay người bạn cũ bằng máy tính Dell 15 inches của Ti chuyển cho mình xài thay cho bạn Toshiba 14 inches cũ, máy Ti ít xài khg chứa gì và đời sau cho nên khg còn cực khổ vật vã nữa, chữ đọc và viết rõ ràng hơn, Ti thay toàn bộ từ chuột cho tới bàn phím phụ... Thật là khỏe cho...đôi mắt hay khóc của mình, vui thì có vui nhưng vẫn thương người bạn cũ, dặn Ti nhớ bảo quản nó, Ti hứa khi nào máy mới hoạt động hoàn toàn theo ý mình thì lúc đó sẽ "tẩy" virus cho máy cũ rồi lưu giữ nó dự phòng.....
Bây giờ sáng sớm lại nghe kinh, xem thống kê số người đọc các Blog qua máy mới, cái máy cũ được Ti lau chùi sạch sẽ vẫn nằm trên bàn kế bên máy mới...Cũng an tâm và vui, nhất định mình sẽ khg "phụ" bạn cũ và khg quên bạn, một người bạn im lặng cam chịu để đồng hành với một người mù tịt về máy tính như mình hơn 10 năm đăng đẳng !
Ngày Phụ Nữ 20/10 này Ti được nghỉ ở nhà, hai cô cháu đi lòng vòng ăn sáng rồi đi chợ, đi làng hoa Gò vấp tìm cây Huỳnh anh tím nhưng khg có, Ti hẹn chiều khỏi nấu cơm mà đi ăn cháo lòng Bình Định vì đã lâu quá rồi khg ăn do dịch Covid, bấm điện thoại xem, đt lại hiện ra hình chúc mừng ngày PN định về nhà sẽ chuyển chúc mừng nhau cho vui, nhưng rồi lại có việc bận, lu bu cho đến nỗi quên chụp hình lại món ăn nầy để ghi lại kỹ niệm ngày mình có thêm bạn mới đồng hành và lần đầu tiên quan tâm đến lễ, cuộc sống đa đoan lại phải cố gắng dỗ dành tâm trí và bộ nhớ đã làm mình khg còn chu đáo nữa !!
Cho dù đã qua ngày Phụ nữ VN nhưng vẫn tâm sự cùng các bạn khi chia tay bạn cũ và niềm vui có bạn mới có lẽ là món quà "hơi lớn" mà Ti dành tặng cho mình, đồng thời mình cũng xin thông báo hiện nay Google có thay đổi khi giới thiệu Blog của mình khg còn là "NM Những ngày tháng không quên" như trước có lẽ vì VN có bộ phìm dài nhiều tập "Những ngày tháng không quên" cho nên mỗi khi các bạn muốn xem các chủ đề của Blog xin mời các bạn chỉ cần vào Google tìm NamMai 1, NamMai 2 và Thơ NamMai 3 là xem được, ngắn gọn, giản dị hơn ...!!
Ngày 20/10/2020 là một ngày đặc biệt và trọn vẹn với số 20 đầu và 20 cuối, ngàn vạn năm chỉ có một lần thôi, nhân đây KC xin chúc các bạn bè thân quen xa gần mọi việc trọn vẹn từ đầu cho dến cuối, riêng phụ nữ chúng ta mỗi một người mãi là một đóa hoa xinh đẹp cả thể chất và tâm hồn nhé
Xuân mãi xuân hoài dù Đông tới,
Cành hoa tươi thắm dẫu Thu qua...
Nắng Hạ không làm hoa héo úa,
Cùng nhau vui hát khúc hoan ca !!
NM Phan thị Ngọc Diệp
 

Thứ Năm, 15 tháng 9, 2016

NTV 10 - Tâm sự cùng bạn

Một Ngày như Mọi Ngày

Tôi Ơi Đừng Tuyệt Vọng

Tâm sự cùng bạn
LH thân,
         Hàng ngày cứ đọc những tin bất an trong trạng thái lực bất tòng tâm sao thấy thương dân VN ở xứ VN, bị khinh bỉ, ghẻ lạnh, không hề có sự thương cảm hay cảm thông từ mọi phía : đảng, chính quyền và ngay cả những người VN hải ngoại....! Dân VN ở dây cũng muốn "Độc lập tự do hạnh phúc" thật sự như nghĩa của nó chứ khg như nghĩa của Bác và Đảng, rất muốn và rất muốn !! Nhưng chỉ chính người Việt mình làm suy yếu người Việt mình thôi, không có vấn đề chị ngã em nâng !!
        Thú thật sống ở đây nhìn những hoàn cảnh thực tế của người dân nghèo trong đó có mình thì cái chuyện "không đứng lên hay ngồi xuống" gì đó mà tha nhân hải ngoại yêu nước bằng mồm hay hỏi, xin có can đảm về đây cùng đứng lên hay chỉ xúi đừng viện trợ cho chết....thân nhân mình, những người thân sinh ra cực khổ nuôi mình rồi bây giờ lo lắng đủ điều cho cuộc sống trong lúc ai kia ngày xưa yêu nước giúp CS, hồi xưa hăng bây giờ càng hăng hơn, bầu chẳng bao giờ thương bí, đứng ở bên kia vùng tự do đầy đủ vật chất cho nên sợ quá, riêng mình "Cùi không còn sợ lỡ" nữa, có chết cùng chết....dầu gì cũng là quê hương mình, chùm khế cũng có "trái ngọt trái xanh" phải không LH, cái bây giờ dân VN cần nhất theo mình nghĩ là sự nâng đỡ tinh thần !
            LH cũng hiểu Phật pháp mà gieo nhân gì thì gặt quả đó ngày xưa vua quan mình Nam tiến thì bây giờ phải cùng nhau tích đức thôi, tích nhân lành và cầu nguyện !!
         Năm nay mình đi lễ Phật Đản như thông lệ nhưng có điều ngạc nhiên nhất là các chùa ở xa vắng tanh Phật tử, giống như chùa bà đanh !! Quả là đây, ai đã tiếp tay cho chế độ CS chiến thắng ? Giờ phải gánh sự ghẻ lạnh của dân chúng thôi
           Lễ 21/5 nhằm ngày thứ bảy nhưng 23/5 TT Obama mới đến, thường những ngày nầy người ta hợp đồng xe đi thập tự dữ lắm nhưng năm nay tuyệt nhiên khg, những chùa miệt Thủ Đức, trong chùa toàn người bán vé số, họ ngơ ngác ....có người hỏi mình tại sao vậy cô đây là rằm lớn mà ?! Dĩ nhiên khg phải vì TT Mỹ nhưng có lẻ vì dân mất niềm tin !
             Khg ai nhận ra lý do TT Obama khg đi viếng chùa Phật họ trách đi viếng chùa ...Tàu ! Đó cũng là sự kỳ thị khg tốt, trái lại mình hiểu và thích vì mình cũng hay đi chùa đó, ngoài cái tên ý nghĩa là "Phước Hải" ra ( bây giờ dân mình đang mong mõi cầu phước ngoài biển Đông) chùa còn có tên  "Ngọc Hoàng" !! Người ta cầu tự, cầu phước, cầu....lung tung ở đó với ....Trời. Đó mới chính là thiết thực và là ước mơ hiện giờ của nhân dân VN. Chùa còn giữ nguyên hiện trạng cổ xưa, không lộng lẩy như cung điện giống các chùa bây giờ, đã to lớn rồi mà lúc nào đi đến đâu cũng thấy tủ phước điền ! Còn nguồn gốc khg thể nào kỳ thị . Dân VN cũng là 1 nhánh của dân Việt bên TQ vì vậy họ mới chơi trò "tổ sư" với mình, khg ai nhận ra vấn đề nầy ?!!Bây giờ chùa đã trăm năm hơn, lại dưới sự quản lý của Phật giáo Việt cho nên có gì sai trái đâu ? Chả lẻ Ông Obama viếng chùa mà không viếng nhà thờ ? Có ai tuyên bố đạo Phật là quốc giáo của Việt Nam ? Đạo Phật chỉ có ơn với với Đảng và nhà nước vì đã tiếp tay cho CS thắng miền Nam thôi !!
            Và nếu viếng đủ thì liệu cuộc viếng thăm của TT Mỹ có suôn sẻ thành công hay náo loạn cả lên vì tù nhân lương tâm, thế thì ta cầu Trời vậy ! tất cả ai ai cũng có một bầu Trời chung Đông Tây không khác gì nhau
          Duy nhất chiều đó lần đầu tiên mình rủ Ti đến viếng tháp của Thượng toạ Thích Quảng Đức, ngày xưa nhà mình ở rất gần, chứng kiến bao nhiêu cuộc biểu tình và nói thật....rất ghét vì nhìn thấy tận mắt họ xách động dân lao động buôn bán bạo động làm đủ thứ....!! Cho nên khi ông tự thiêu mình khg xúc động mấy và xem ....Một ngày như mọi ngày !!
       Bây giờ thì qua internet, qua sự tiếp cận với chùa chiền ngày nay, sau khi biết lý do ông tự thiêu thì mình thương cảm hơn! Ông tự thiêu vì bắt thăm trúng tên ông chứ ông khg "tự" chọn !! Bây giờ trong cái ban tranh đấu ngày xưa còn tồn tại, mấy thầy ai cũng làm "lớn" chùa thì như cung điện, ai vô cũng phải bỏ dép từ ngoài sân cỏ, rõ ràng tu lên làm vua, trong khi Đức Phật bỏ ngai vua cung điện đi hoằng pháp !! Mình không phục và chạnh lòng thương người đã hi sinh giữa lúc tuổi còn trẻ mà khg phải do tâm mình muốn, chỉ mong được phục vụ cho dân cho chính nghĩa... 
          LH nhớ ngày xưa thầy Diêu nói gì khg "Các anh chị chỉ là con tốt thôi, ngày vinh quang người ta hưởng còn các anh chị chết trước khi thấy vinh quang ...! Lo mà học đi lơ mơ tui đánh rớt "
         Mình nhớ hoài hình ảnh anh Lê Ngọc Thanh ngồi một mình tuyệt thực giữa sân trường !! Và anh được gì nếu còn sống tới ngày hôm nay ? Những người cùng thế hệ anh như Ngô Phàn, Huỳnh Tấn Mẫm.....được gì và có sữa sai được cái lỗi của mình khg ? Hay là người xin ra đảng, người tìm an bình nơi cửa Phật ?!
           Theo mình những người tiếp tay ngày xưa phải trả cái họ đã vay với dân tộc VN nầy....
           Xin lỗi các bạn và LH, anh LNT KC có quen và khá thân vì hồi đó KC học hai bên VK và SP, anh Thanh hay giúp KC lấy cours tủ hay đề tủ, đôi khi cũng trật lất nhưng KC vẫn quý anh qua bên SP thì anh em gặp nhau chỉ ...cười cười vì KC biết anh có...bồ ở đây sợ hiểu lầm, nhưng cái điều quan trọng nhất là anh có liên hệ với nhóm "Bộ ba chân vạc" của KC là A.M, KC và NĐ, vì lớp mình có 35 "em" nhưng những "em nữ SV" thường hay "tẩy chay" nhóm KC, cho nên khi thầy Mục cho thuyết trình về Ngô Tất Tố, ai cũng giành tác phẩm hay và dễ, chừa lại "Giông Tố" của Vũ Trọng Phng cho nhóm KC, lúc đó anh Thanh khg hiểu sao "bơ vơ" thế là anh trưởng lớp cho biết, anh gá tên thành 1 nhóm, nhưng bài làm do ba đứa, còn anh ký tên, góp mặt khi thuyết trình và lo.....biểu tình !! (Không biết Ánh Minh và Ngọc Đoàn còn nhớ hay quên rồi, ngay cả lúc đi học bộ ba mình đã gặp giông tố rồi !!)
           Sau đó thì các bạn biết kết cục của nhóm "Giông tố": anh Thanh mất, AM, KC, NĐ 3 đứa 3 nơi, may mà được gặp lại nhau, vui buồn có thể tâm sự, vui vô cùng và an ủi vô cùng !!
           Thú thật mấy lúc sau nầy mình như bị stress dị ứng lắm và có lẻ trở thành thành phần thứ ba nghĩa là đứng ngoài cơn lốc xoáy của thời cuộc muốn "Tam Không". Tam Không của mình là : Không giận, không oán, không thù, chấp nhận cái "Vô Thường" của mọi việc, và đón nhận cái quả do mình gieo (nếu có từ kiếp trước). LH biết khg gia đình mình mất rất nhiều rồi từ có thành không ! và chỉ mong thản nhiên được trước mọi việc sẽ đến và sắp đến !! Không oán hờn than trách...
       TT Obama qua mình không buồn không vui, không hy vọng cũng không mong chờ, cái ngó lơ của người bạn Đồng Minh xưa không khác gì Mặt Trận GP Miền Nam đưa dân miền Nam tới bước đường cùng !! Những ai bên đó có đôi khi cám ơn đất nước Hoa Kỳ dung nạp, nuôi nấng mình, cũng vì quyền sống người ta phải nói vậy chứ nhìn vào sự thật mấy chục triệu dân miền Nam lúc đó khổ biết kêu ai ? Chỉ biết cố và cố ngoi lên cũng không trách móc quân dân cán chình của VNCH đã bỏ chạy ! Và sau đó tiếp tục xin Mỹ nhận, Ông bạn Đồng Minh quý hoá !! Ba mình từng làm sở Mỹ ông cứ nói hoài, họ thực dụng và lịch sự, buổi sáng vui vẻ, buổi chiều khg hài lòng họ vẫn đuổi cổ mình không thương tiếc !
           Hôm nay tự nhiên muốn tâm sự một chút với các bạn lớp mình, nếu mình nói cái gì khác ý các bạn xin đừng chấp vì đó là sự suy nghĩ riêng của cá nhân mình thôi ! Nhưng mọi sự "Vô Thường" mà đến lúc những người tạo nhân phải nhận quả, đó là sự giận dữ khi lý tưởng của mình thất bại, sai một nước cờ làm hại cả dân tộc, đó là sự dằn vặt của lương tâm, sự trốn chạy không can đảm nhìn thẳng vào cốt lõi của sự việc...!
           Có bao giờ trong một phút nào đó chạnh lòng nghĩ về quê hương và dân tộc, các bạn có thắc mắc giờ đây những người còn "được" ở lại mưu sinh như thế nào, cuộc sống chật vật ra sao chưa, hay chỉ lại nghĩ đến cái "lý tưởng" xa vời....Và lý tưởng chỉ là hai chữ treo trên cao để nhìn ngắm mà suốt cuộc đời mấy ai dễ với tới ?!
             Cầu chúc mọi người an lành như đã từng được an lành trước 1975, vì lúc đó dù chiến tranh nhưng chưa có Bác và Đảng !! 
NM Phan thị Ngọc Diệp

Cầu an hay cầu ăn ?!
          Chiều hôm qua là ngày 23/2 tức 16 âm lịch tháng giêng, cũng giống như mọi năm khu phố 4 nơi tôi cư ngụ lại tổ chức lễ Cầu An, cầu cho quốc thái dân an ?! Đây là năm thứ 10 tôi ở đây và cũng là lần thứ 10 tôi chứng kiến...bằng âm thanh !
           Từ 2g trưa là ban tổ chức đã rộn ràng làm sân khấu thử loa bằng những bài hát Xuân, năm nay có mạnh thường quân tài trợ đội lân....
            Chiều mát 5g thì khai trống thúc giục rôm rả, sau màn giới thiệu khai mạc, có đủ quan viên, toàn là "chủ tịch" khu phố, tổ trưởng, CA khu vực....Sau màn đọc sớ tế lễ múa lân là màn văn nghệ "cây nhà lá vườn" của các ông bà lớn tuổi kiêm lớn chức, loa vặn lớn cho bàng dân thiên hạ thưởng thức những âm thanh tuột dây cót nghe thật chướng tai, có cả hợp ca của các bậc lão thành tiền bối ! Mà ngày xưa đáng lẻ đến tuổi nầy ngồi nghiêm nghị trong nhà cho con cháu quý trọng
             Ban đầu cho phải phép trước đại diện địa phương, các ông bà ca "nhạc đỏ" dĩ nhiên đầu tiên là quốc ca chỉ 1 bà hát nghe buồn ngủ và tiếp theo 1 loạt bài hát ....chống Mỹ như : bọn giặc Mỹ còn đây...., pháo anh trên đồi cao nã vào đầu giặc Mỹ, bác đang cùng chúng cháu hành quân....dĩ nhiên lại chống Mỹ ....!!
           Thật là buồn cười và mỉa mai khi hàng ngày trên mạng xã hội đưa ra hàng loạt tin mới TQ xâm chiếm biển Đông, Thủ tướng NTD yêu cầu Mỹ cương quyết can thiệp mạnh hơn ở biển Đông ...
             Mỉa mai hơn là cả hai tổ trưởng, tổ phó tổ dân phố của tôi không có mặt, người dân dến lèo tèo thắp nhang , sau đó mới là phần ca nhạc chính của ông bà già, họ ca toàn nhạc "Sến" và nhạc tình cảm, tôi không bao giờ ghé mắt xem vì nó chỉ là một trò lố bịch, 1 cái cớ cho thiên hạ có dịp thu tiền ăn uống, ca hát, cháu trai đi làm về gần 11g đêm thấy giờ đó mà trên bàn vẫn còn đầy ắp những đĩa thịt quay, thức ăn ê hề
           Ôi thật mừng cho cô hồn được dịp thoả thuê no say ?! Chỉ có lên đây 1 quận mới xa trung tâm thành phố mới có thiên đường ăn uống và ca hát như vậy, và có lẻ ở đây toàn dân tứ xứ đa phần là Bắc 75 và Trung kỳ mới con cháu Bác cho nên...dốt thời sự cứ nhớ về năm 75 mà quên thù địch của mình bây giờ là ai, cứ nhắm mắt ăn và hát ....sau khi ra mắt cho có lệ vài bản nhạc ....buồn !!!....
            Thực trạng lạc hậu của cán bộ già và trẻ là thế đấy, giặc tới thì hay chứ cầu ăn cứ cầu !!
NM - Phan thị Ngọc Diệp