Thành kính tưởng niệm nội của tôi nhân dịp Đại lễ Vu Lan 2017....NM
Album Ơn Cha Nghĩa Mẹ
Những Giấc Mơ Trở Về
Nguyện cầu
Một lần gặp nội trong mơ,
Là lần con thấy bất ngờ trong tâm...!
Nội ơi con đã âm thầm,
Cúi đầu khấn nguyện Quán Âm độ trì.
Với lòng độ lượng Từ bi,
Xin người dìu dắt cứu người trầm luân.
Xin người dìu dắt cứu người trầm luân.
Nội không tham ái, hận sân,
Một đời đạo đức nghĩa ân tràn đầy..
Lẻ nào số kiếp trả vay !?
Lâm vào khổ nạn mong ngày thoát thân !
Với lòng thành kính tri ân,
Đọc kinh đội sớ bao lần thiết tha...
Mong sao nội sớm "về nhà",
Dạo miền cực lạc chan hoà an vui.
NM
Đâu chỉ là một giấc mơ ?!
Bỗng dưng tôi có cảm giác như mình đang đi lạc vào một nơi mà không
gian
thật là hoàn toàn xa lạ....Ngay cả con đường đang đi trước mặt cũng
khác so với những con đường mà tôi đã từng đi qua ! Mặt đường sạch bong
trơ trụi và
có một màu xám nhạt không giống như màu con đường trải nhựa bình thường.
Chung quanh tôi hoàn toàn vắng lặng không một tiếng động, không cỏ cây
hoa lá và chỉ có một mình tôi đang lầm lũi cất bước, cả
không gian mang một ánh sáng vàng cho biết đây là buổi tối, một
thứ ánh sáng vàng bao trùm tất cả, soi rọi con đường tôi đang đi, nhưng
tôi tuyệt nhiên không thấy một cột đèn nào. Ánh sáng vàng không tăm tối
như ánh đèn dầu nhưng nó sáng trắng giúp tôi thấy rõ mọi cảnh vật chung
quanh mình
Trước mắt tôi con đường dường như càng lúc càng dài thêm, dọc hai bên đường là
những cuộn sương lớn dày trắng, những cuộn sương như khói bay bay cuồn cuộn nhẹ
nhàng liên tục chạy suốt hai bên dường và lan ra cả mặt đường khiến con đường
dường như nhỏ lại chỉ còn khoảng gần hai mét đủ cho một người đang rảo bước
như tôi....! Hoàn toàn im lặng và không có một ai, nhưng tôi có cảm tưởng mình không
cô độc trên con đường đang đi, tôi có cảm giác ở hai bên đường và sau những làn khói
sương đó vẫn còn có nhà ai đang thức trong đêm. Tôi ngại ngùng bỡ ngỡ khi
nhìn vào làn khói sương kia và cố gắng đi tiếp để hi vọng sẽ thấy một
căn nhà nào đó xuất hiện bên đường hay ít ra là cuối con đường trước
mặt, trong lòng tôi bắt đầu lo lắng với cảnh tượng lạ lùng nầy !
***
May mắn đúng như tôi dự đoán, tôi chợt nhận ra từ xa có một căn nhà bên
tay trái, một căn nhà cũng lạ kỳ không kém con đường, một căn nhà nhỏ
có mái tròn, ở xa trông nó như một quả chuông úp
xuống đất, nhà nhỏ chỉ có duy nhất một cửa ra vào cũng nhỏ, tuyệt nhiên
không có
một cửa sổ nào cả, cánh cửa nhà cũng đóng kín, ánh đèn vàng vọt hắt qua
ô cửa vuông có song sắt phía trên cánh cửa duy nhất đó. Đứng hai bên
cửa là
hai người đàn ông tay cầm vũ khí, một người cầm chỉa ba, một người cầm
giáo nhọn, hai người như hai pho tượng lặng ngắt. Tôi cố gắng lại gần để
hỏi thăm, nhưng không hiểu sao tôi
không thể nhìn thấy gương mặt của hai người nầy, tôi chỉ có thể nhìn
thấy thân
hình của họ và chỉ thế thôi !... Vì thế tôi cố nhìn xem căn nhà có cửa
sổ nào nữa không để có thể nhìn vào tìm người hỏi thăm. Tôi
bắt đầu thất vọng và hơi sợ hãi giữa không gian lạ thường nầy, cái ô
vuông nhỏ có song sắt thì lại nằm trên cánh cửa ra vào quá cao so với đầu
người, tôi
chỉ biết ước gì mình được nhìn vào trong nhà qua ô cửa đó....!
Ước muốn tưởng chừng như vô lý thế mà tức khắc thành sự thật,
tôi đã nhìn
thấy bên trong căn nhà tròn kín mít đó có một người hãy còn thức, một
người rất quen thuộc, đó là bóng dáng thân thương của bà
nội tôi, nội vẫn mặc cái áo bà ba lụa ngắn tay có hoa nhỏ màu xám, nội
đang đứng vịn bàn tay mặt vào tường như những
lần còn ở nhà Tân Định nội vẫn thường ra cổng vịn tay vào vách trông
ngóng cha con tôi....Nét mặt của nội thật buồn bã đăm chiêu nhìn ra cánh
cửa đang đóng kín kia như mong ngóng. như trông chờ...!! Tôi muốn kêu
nội nhưng không thể cất tiếng được và tôi đã khóc....!!
......Tiếng chuông điểm nhẹ của bà chủ nhà sau thời kinh nhật tụng và
mùi hương trầm của nhang trong không gian tĩnh lặng của buổi sáng sớm đã
làm tôi tỉnh giấc. Tâm trí tôi vẫn còn hoang mang và nhớ như
in cảnh tượng mà tôi nhìn thấy trong giấc chiêm bao, bây giờ tôi mới biết tôi đã mơ một giấc
mơ dài không vui...! Nước mắt vẫn còn đọng lại trên má chứng tỏ là cơn mơ đó thật sự làm cho tôi bàng hoàng xúc động!
Trên đường đi đến trường và trong những phút giây rảnh rổi giữa bốn
tiết dạy
học tôi luôn nhớ và thắc mắc về giấc mơ lạ lùng nầy. Lúc ấy còn
trẻ tôi chưa thấu hiểu nhiều về Phật pháp, nhưng những diễn biến trong
chiêm bao và hình ảnh đau khổ bị giam cầm của nội khiến tôi lo lắng, tôi
chợt nhớ đến Kinh Vu Lan, nhớ đến sự tích Đức Mục Liền Liên cứu
mẹ....Tôi chưa biết mình cần phải làm gì, cuối cùng tôi quyết định về
Sài gòn thăm nhà và kể cho ba tôi nghe điều kỳ lạ của giấc mơ đêm qua
!
***
Cũng
như những lần về thăm nhà trước, tôi chọn chuyến xe "tài nhì", đó
là khoảng thời gian tương đối an toàn vào thời chiến tranh. Nếu không có
đấp mô hay kẹt phà là tôi có thể về đến nhà buổi trưa, và nếu như có trở ngại
thì nhờ những chuyến xe đi từ Cần Thơ xuống Bạc Liêu cho biết tôi có thể quay
trở lại và đi vào ngày khác. Thời chiến tranh lại không có điện thoại cho
nên chỉ biết trông chờ tin tức vào những chuyến xe đi về. Ngoại
và cậu lo lắng thường khuyên tôi khi lên xe không nên ngồi phía trước gần
tài xế cũng như tránh ngồi ngoài bìa cạnh cửa sổ, nhưng tôi vẫn chọn
ngồi bìa bên trái của xe, có lẻ do thói quen và nhờ ngồi bìa cạnh cửa
sổ tôi có thể ngắm nhìn phong cảnh bên đường.....
Chiếc xe lắc lư và
không chạy nhanh được dù tài xế thuộc nằm lòng con đường mà hàng ngày họ
phải hai lần đi lại. Thỉnh thoảng xe vẫn có những cơn dằn xốc nặng nề làm
cho hành khách có thể va đầu vào ghế trước hay ngả nghiêng hai bên, nhưng họ chỉ mở đôi mắt ngáy ngủ càu nhàu nho nhỏ rồi lại
nhắm mắt tiếp ....Đoạn đường từ Bạc Liêu lên Sóc Trăng trong đêm thường
tài xế không bật đèn bên trong xe vì sợ làm tầm ngắm bắn tỉa....Bóng tối làm người ta
dễ ngủ và quên đi mọi lo lắng trước mặt, nhưng chính nhờ bóng tối trong xe
làm cho tôi nhìn rõ hơn bóng đêm ngoài kia !!
Ngoài việc suy nghĩ về giấc mơ trong đêm vừa qua tôi lại nghĩ đến lời cô học trò khá thân thiết
cho biết trong buổi dạy sáng hôm sau khi tan lớp. Em ngại ngùng tiến đến
gần bàn trong khi tôi thu xếp sách vở, em hỏi có phải ngày mai cô về
thăm nhà không, khi tôi xác nhận có thì em lại nói xin cô dời lại tháng
sau về luôn.... Thấy tôi tỏ vẻ ngạc nhiên em nói thứ nhất lớp em học với
cô 2 năm đây là năm chót lớp 12 tụi em muốn được đi chơi với cô trước
khi chia tay. Còn điều thứ hai em dè dặt một lúc mới nói ra, em cho biết
sang năm học mới "trong sổ bìa đen của Ty Giáo dục Bạc Liêu" cô sẽ
"được" đưa lên làm Hiệu trưởng trong quận xa của vùng xôi đậu "...!! Ban
ngày quốc gia ban đêm cộng sản, em nhỏ giọng " Còn nữa cô ơi không chừng
hè năm nay sẽ có thay đổi lớn không còn chính thể Cộng hoà nữa
đâu.!!."..
Tin nầy dã làm cho tôi hơi sửng sốt trong giây lát, em thuyết phục
tôi ở lại tháng tư hãy về luôn, em biết tôi không thể chấp nhận việc
"bị" lên chức nầy, dù đúng ra tôi phải hãnh diện vì tôi sẽ là nữ hiệu
trưởng đầu tiên mới 25 tuổi ở đất Bạc Liêu !....Tôi cám ơn em đã cho tôi
biết những thông tin quý báu, em là cô học trò thuỳ mị và điềm đạm
nhất, lời em nói không thể không tin và như thế lại khiến tôi càng phải
về Sài gòn ngay...
***
May mắn chiếc ghế bên cạnh chỗ tôi ngồi vẫn còn trống, tôi có thể đẩy
kiếng cửa xe qua một bên và nhìn cảnh vật bên đường, tôi muốn lần nầy
mình sẽ nhìn ngắm, đón nghe tất cả những âm thanh cùng với hương đồng cỏ nội ở quê ngoại thật rõ ràng để
khắc ghi trong lòng vì chắc chắn rằng với những sự việc sắp xảy đến khiến
tôi bắt buộc phải rời khỏi Bạc Liêu và cũng không biết ngày nào trở lại ?!
Bây giở là cuối tháng ba dương lịch, tiết xuân hãy còn cộng với không
khí mát lạnh trong đêm khuya làm trăng càng thêm sáng tỏ dù là ban đêm. Ánh
trăng rằm soi sáng khắp mọi nơi, trước mắt tôi là một cảnh tượng đẹp không
ngờ, mảng sương mù trắng như bông và không dày lắm, đặc biệt lớp sương
mù cách mặt đất chừng hơn một mét, sương trải dài như lớp bông gòn mỏng
la đà trên ngọn lúa cao, sương bao trùm trên ao nhỏ và cũng với độ cao như
thế giúp ta có thể nhìn thấy những đám lục bình đang nở hoa bên dưới....Lục bình
trong ao hoa nhỏ hơn lục bình trôi dạt trên sông nhưng tụ họp thành từng
đám đầy hoa rập rình xô dạt trong ao, màu tím của hoa và màu xanh của
lá chập chờn theo sóng gợn ao hồ dưới mảng sương mù trắng nhẹ tôi làm
cho tôi thật bất ngờ trước cảnh dẹp huyền ảo nầy....
Phía sau ao là những
gian nhà mái tranh vách đất, hôm nay là ngày nước lên vì thế ngoài sân
nhà đa số
ngập nước, những cái lu ngả nghiêng chênh vênh bên hông nhà cộng với ánh
đèn dầu vàng hắt ra từ liếp cửa khép hờ, xe chạy chầm chậm qua những ổ
gà khiến ta có thể nhìn thấy một phần bên trong căn nhà chỉ vỏn vẹn cái
bàn và quần áo đen của nhà nông móc trên vách, giờ nầy hẳn chủ nhân say
ngủ qua một ngày vất vã ! Tất cả quang cảnh trước mắt tạo thành một
bức tranh thuỷ mạc dưới ánh trăng thật đẹp !! Tôi chợt nhớ và so sánh
với giấc mơ đêm
trước....Cảnh
vật ở đây tuy đơn sơ nhưng vẫn có sức sống, tiếng ếch nhái, tiếng dế rỉ rả
lẫn tiếng chim cu gù trong sân nhà ai tạo thành khúc nhạc đồng quê êm đềm rộn rã......
Xe dừng lại tại một trạm kiểm soát lưu động, ngoài tiếng chim trời bay
qua tôi
còn nghe trong đám bình bát bên đường những tiếng "cuốc cuốc.." Thật
là ngạc nhiên ! Từ lâu tuy đọc và giảng bài thơ Qua đèo ngang của Bà
Huyện Thanh Quan cho học sinh nhiều lần, nhưng thực tế tôi chưa bao giờ
nghe được tiếng chim quốc! Dù mơ hồ cảm nhận nhưng tôi biết đó là tiếng
chim quốc, tiếng chim kêu không lớn nhưng âm thanh thật khắc khoải,
những tiếng "cuốc cuốc" liên tục cách khoảng nhau đều đặn !! Thật là nao
lòng và
xúc động khiến tôi chợt nghĩ đến tương lai trước mắt, nhất là câu
nói "...Tháng tư nầy có thể sẽ không còn chính thể Cộng hoà nữa" Một sự
trùng hợp lạ lùng, nhưng cũng đành chịu nếu như sự việc xảy ra, tôi cũng
như
mọi người dân bình thường khác luôn mong ước chiến tranh chấm dứt, thế
nhưng tiếng chim quốc nghe sao buồn quá ? Phải chăng đây là một điềm báo
không vui....?! Và trong tôi ít nhiều đã cảm thông được niềm ưu tư lẫn
cô đơn của tác giả Bà Huyện Thanh Quan, người mang nỗi đau mất nước ngay
chính tại quê hương mình !!...
***
Không bị đấp mô và không kẹt phà, tôi về đến nhà gần trưa, ba thấy tôi
rất ngạc nhiên vì ba vừa nhận được thư báo tin tháng nầy tôi sẽ không
về
mới ngày hôm qua,..bức thư hơn một tuần mới tới ! Trong bửa cơm trưa
tôi kể vắn tắt cho ba nghe giấc mơ về nội, ba rất ngạc nhiên và
thản thốt, ba nói sáng nay bác Ba vừa gọi điện thoại cho hay chị Sáu
Trinh là con gái bác Hai ở bên Mỹ vừa gọi điện về, chị khóc cho biết chị
ngồi
Thiền thấy bà nội bị giam cầm rất tội nghiệp, chị năn nỉ gia đình bên
nầy cúng và rước thầy cầu siêu cho nội. Bác Ba hồ nghi và không tin lời
chị vì nội tôi vốn là một phụ nữ hiền lành đạo đức chỉ biết lo cho gia
đình, nội rất siêng năng cúng kiến, con cháu của nội đều thành đạt thì
không thể nào nội lại bị giam cầm như vậy !....
Buổi chiều đi làm về ba vui vẻ cho hay ba có gọi điện thoại kể cho bác Ba nghe những gì tôi thấy về nội, thật bất ngờ giấc mơ của tôi đã làm cho ba và các bác tin tưởng. Ba nói
chiều hôm sau tan sở về ăn cơm xong ba và bác Hai sẽ qua nhà bác Ba cầu
siêu và đội sớ cho nội, nội được chôn cất trong đất của Hội Phật học chùa Xá
Lợi cho nên bác gái đã mời thầy ở chùa Xá Lợi đến nhà cúng...
Tôi vẫn chưa nói cho ba tôi nghe những rắc rối mà tôi gặp phải ở
trường, niên học thứ hai nầy ngoại đã dọn về Sóc Trăng, người thân quen
cũng xa rồi, tuy chủ nhà trọ đối với tôi rất tốt vì bà là hàng xóm từng
được ngoại giúp đỡ, học sinh luôn chân tình gần gủi, các em là động lực
trong những ngày tháng tôi còn ở lại Bạc Liêu một mình...Nhưng bây giờ
thì không còn gì để tôi lưu luyến nơi đây nữa, tôi cần tiếp tục tranh
đấu cho tương lai trước mắt, bù lại gia đình sẽ không còn lo lắng khi
thấy tôi hàng tháng phải đi về thăm nhà trên con đường đầy bất trắc !!
Trở lại Bạc Liêu vừa soạn bài thi cho các em, vừa thu xếp đồ đạc sách
vỡ để trở về nhà, với bao lo toan một mình nhiều lúc tôi mệt mõi và đôi
khi ước gì mình không tin lời cô học trò tốt bụng kia nhưng tôi cảm nhận
được lời của em không phải là không đúng... !
Tôi lại mơ thấy mình đang ở Sài gòn và qua Tân Định thăm nội như lúc
nội còn sống. Khi đến nhà nội, nhìn căn nhà trống trải khác xưa,
vẫn ánh sáng vàng nhưng khác với ánh sáng trong giấc mơ của tôi ...Nội
đang lần bước vịn vách tường đi sang nhà kế bên, đó là căn nhà ngày
trước gia đình bác Hai ở, tôi nhìn vào thì thấy trong nhà có một bà cụ
mặc bộ đồ lụa đen hơi mập mạp, căn nhà cũng không có đồ đạc gì cả nhưng
cũng có một thứ ánh sáng vàng của ánh đèn dầu....Và rồi tôi cũng tỉnh
lại sau khi nghe tiếng chuông và mùi hương nhang trầm của bà chủ nhà...!!
Lần mơ nầy tôi không khóc nhưng lúc thức giấc lòng nặng trĩu bâng
khuâng xen lẫn xúc động khi thấy nội đang ở nhà mình...
Tôi về nhà trong những ngày cuối tháng tư giao động, ba tôi rất mừng
vì ba không cần phải lo lắng khi tôi chỉ còn lại một mình ở Bạc Liêu mà
không có ai thân thích trong lúc dầu sôi lửa bỏng.
Tôi chưa cho ba biết tôi sẽ về luôn mà chỉ kể lại lời cô học trò báo
trước về sự thay đổi chính thể trong tháng tư nầy....Tôi nói với ba sự
chính chắn điềm đạm của em khiến tôi cảm nhận điều nầy có thể thành sự
thật... Bất chợt ba hỏi tôi có còn chiêm bao thấy gì về nội không?
Sau khi lắng nghe tôi kể xong về giấc mơ thứ hai, ba tôi không khỏi xúc
động vì bất ngờ, ba nói vừa qua chị Sáu Trinh có điện về vui vẻ báo
tin chị ngồi Thiền thấy bà nội không còn bị giam cầm nữa...!
Tôi cũng không quên nhắc đến hình bóng của bà cụ mập mạp mặc bộ đồ màu
đen
ở bên cạnh nhà nội, ba tỏ vẻ thú vị và sửng sốt về sự trùng hợp linh
ứng nầy, ba nói có lẻ đó là bà Tư, mẹ của bác Ba gái, bà Tư lúc sinh
tiền hay mặc nguyên bộ đồ bà ba bằng lụa màu đen ! Ba cho biết
nhân lễ cầu siêu cho nội, bác Ba gái cũng xin cầu siêu cho mẹ là bà Tư,
như vậy
cả nội và bà Tư đều đã được về nhà !!....
***
Và rồi lời báo trước của cô học trò lớp 12 đã thành sự thật...!! Hai
căn nhà của nội và bà Tư đều thuộc về người khác và tôi cũng không còn
mơ thấy nội nữa. Những sự việc xảy ra dồn dập trong mùa hè 75 vẫn còn vương
vấn mãi trong tôi, có lẻ đây chỉ là căn
nhà tạm của nội trên thế gian vô thường nầy và giờ đây nội đã thật sự
trở về cõi vĩnh
hằng sau những ngày ngắn ngủi quay về thăm lại ngôi nhà xưa mà ngày nay không
còn thuộc về gia đình mình nữa.
Sau nầy mỗi khi nhắc lại câu chuyện trên, ba tôi luôn thắc mắc về sự
trùng hợp giữa việc ngồi Thiền của chị Sáu Trinh và hai giấc mơ của tôi,
ba thường hãnh diện xác nhận chính nhờ lời kể lại của tôi mà mọi người
đã hết lòng cầu siêu cho nội và bà Tư, tôi là "điểm sáng" trong số mười bảy đứa
cháu gái của nội...!! Ba luôn nói với giọng xúc động khi nhắc lại lúc ba anh
em, cả ba mái đầu đều bạc đã quỳ gối đội sớ đọc kinh cầu siêu cho
nội mỗi chiều tối....Một hình ảnh thật cảm động vì lâu rồi ba anh em mới ngồi chung
với nhau cùng thành tâm hướng về mẹ !! Lúc nào ba cũng kết luận như
vậy thì tất cả những gì tôi thấy trong hai lần chiêm bao đâu chỉ là một giấc mơ ?!
NM - Phan thị Ngọc Diệp
NM - Phan thị Ngọc Diệp