** Còn đối với mình ngoại và cậu từng giao hẹn nhà và đất ngoại giao cho mình, vì
ngoại thấy mình gồng gánh nuôi gia đình, số tiền học bổng 3 năm SP và
tiền để dành mình đã rút ra từ NH Pháp Á cùng nữ trang đang có đưa cho mẹ để lo phần trang trí khi mở
quán cà phê Anh (Ba thì đưa cho mẹ 1 triệu đồng để sang lại căn nhà ở Hai Bà Trưng),
số tiền đó tương đương với tiền ngoại trúng số, (lúc đó nhớ ngoại chưa
trúng số) mẹ có hỏi mượn cậu thì cậu từ chối nói cậu không có tiền, tuy là rễ
nhà giàu nhưng như làm công còn bị anh em bên vợ ganh tị kiếm chuyện vì
cậu được tin cẩn, mẹ khóc rất nhiều và nói lúc cậu còn nhỏ mẹ phải phụ
làm hụi, buôn bán cẩm thạch hột xoàn để phụ kinh tế với ba, ba còn gởi tiền nuôi
bà nội hàng tháng, cậu nói đưa tiền cho mẹ, mẹ sẽ làm lung tung hai chị em
phải theo phụ cực không có thời gian học hành...!!, bởi vậy hai cha con
không đành lòng phải giúp mẹ vì mẹ vốn ít, số tiền của mình thì mẹ nói
sẽ trả lại nhưng sau 75 do lo lắng cực khổ mẹ bị ung thư gan rồi mất,
trước khi mất mẹ có nhắc và khóc nhưng mình nói con sẽ không nhận tiền nếu má
trả lại đâu, có lẽ vì thế mà sau đó mẹ phù hộ mình chỉ với cây kim và
sợi chỉ thêu mà tạo ra công việc cho một tập thể, và tạo cho mình một
nghề mới khá thành công, rồi mình đã nuôi toàn thể hai gia đình sau 75
cùng những biến cố vui buồn đưa đến, việc ngoại cho mình hưởng quyền
sở hữu của ngoại, ngoại muốn tách mình ra khỏi nhà cho đỡ cực, lập gia
đình ở ST với ngoại mở tiệm thuốc tây bán vì nhà ngoại ở mặt tiền đường,
mình còn nhớ đã từ chối vì ngoại có hai con là má và cậu... Cậu ba nói
cậu không cần và mợ cũng không cần, ngoại muốn cho ai là quyền của
ngoại, tiền đó của riêng ngoại, ngoại đã trúng số và mua tài sản đó...!
Có một việc đáng buồn mà không thể nào quên là khi mẹ mất đi ngày
4/12/1980 đó là thời điểm mình mới bắt đầu kiếm tiền bằng nghề thêu tay
một mình, ngày mẹ mất tiền trong túi không có bao nhiêu chính bà cô
Photo Hưng (người ngày xưa làm quản lý cho ông bà ngoại) đem tiền đến ứng cho mình mượn trang trải., sau đó mình gom
góp lại rồi bán tất cả những nhẫn, dây chuyền đang đeo trả cho bà, thế mà
khi cậu lên đi đám tang của mẹ, cậu không giúp một đồng nào khi về còn hỏi mẹ sang căn
nhà đó tới 5 cây vàng để chữa bệnh bây giờ mất không có dư được chỉ vàng
nào sao?!
.Cậu
không ở gần nên không chứng kiến mẹ đã trị bệnh tốn kém biết bao nhiêu,
những ngày cuối đời không còn tiền nữa ngày nào cũng lục đồ ve chai mà
bán để mua thuốc, lúc đó thuốc ngoại rất hiếm và rất mắc, mẹ bán tất cả
những món quà mẹ đã cho mình và mình tặng cho mẹ từ ngày còn đi học, máy chụp
hình, nhẫn kiểu của Mỹ....!
Ngày 30 tháng tư 75 đến, đại gia đình bên mợ bị mất của,đại gia đình bên mình cũng
mất của, cuối cùng bên gia đình mợ được ra khỏi kinh tế mới về ở nhà
ngoại sau đó mợ làm đơn xin và thâu tóm các chỗ khác bị nhà nước quản lý... Lúc ngoại mất, mợ bán
hết những nơi không cần ở, trong khi đó không thèm nói với cháu một
tiếng, ngày ba mất cậu đau lòng thương cháu cực khổ gánh vác gia đình có
nói chuyện với mợ, kêu mợ nói chuyện với mình về nhà đất của ngoại, mợ
chả thèm nói còn nhắn gởi cha con nó bán xài hết mợ không biết tới, đôi
khi còn nói xa nói gần nhắn nhe "bên nội" (là ngoại) ăn ở thất đức cho
nên con cái không ra gì, làm ăn không nên nỗi mà quên hai cái ơn lớn của
chồng con mợ hãy còn nợ bên nhà mình chưa trả, những người nhờ bên mình
đều nên người,đứa con trai út của mợ lúc gia đình bị đi kinh tế mới
thì nó
ở ngoài với bà nội, giờ chỉ có nó nên người. Năm 2008 vừa mỗ bướu xong
hai cô cháu đã lên xuống làm mộ bia cho ông cố, ông bà ngoại và cậu,
ông chủ tiệm quen với cậu nhìn ra và nói không ngờ gia đình "có tiền"
như vậy mà để các mộ không có bia và tên tuổi đàng hoàng, có phải là sau
khi làm xong thì con trai út của mợ khá lên không, giờ thì giàu sang nó
bứng đi lên chỗ giàu sang cho xứng tầm !?Mợ giải thích làm mộ bia người
ta tưởng mình "giàu" lại phá !?Buồn cười thật, thế thì khi làm mộ bia
xong có ai đến phá không , Mô Phật, mợ chỉ có hiếu với bên mình vì cha
mẹ
mình giàu còn bên chồng mợ tránh né còn lý luận thật trẻ con, xin lỗi
mợ
Mợ không dám nhìn vào sự thật là cái giáo dục và đức độ
của "người mẹ thương con mù quáng"của mợ chỉ nghĩ đến tiền,lo thu tóm của người
khác cho con mình như vậy mà hy vọng tạo lớp vỏ bọc êm ấm cho con mình nên người sao ?!
Khi
em gái ở Galang bị nhà nước dụ dẫn độ đưa về VN sau 9 năm ở đảo, mợ còn
tráo trở nở nói với nó nhà và đất của ngoại là do cậu "lấy trộm"
tiền
của nhà mợ mua cho ngoại mà mợ không biết là khi mình về BL năm 73 cả
thành phố đều biết ngoại trúng số, học trò ở gần nhà ngoại rất nhiều kế
bên vách (gia đình của Thạch Hoàng Em học với mình có cô chị là Thạch
Hoàng Anh là nữ quân nhân, em gái Thạch... Hương khi mới về chính bé
Hương vui vẻ kể chuyện ngoại trúng số cho nghe, chính Hương dò số lại
giùm ngoại mà người ta nghèo nhưng có tham đâu ? Ai cũng biết vì năm
72.73 số
tiền 1 triệu thời đó rất là lớn... Căn nhà cũ của ngoại được chú Bưu tá ở
Bưu điện BL mua vì chú nói nhà ngoại là căn nhà trúng số rất may mắn!!
May mà lúc đó mình ở BL nghe tận tai, thấy tận mắt cả bảng xổ số ngoại viết bằng
phấn trắng chữ to ghi lại trên cánh cửa sổ lùa sau bếp để dò số cho kỹ