Vì sao lại nhận tham gia tổ chức họp mặt lớp SP 70-73 ?
Có những điều tưởng chừng như sẽ bị chôn vùi vào quá khứ, nhưng bỗng dưng một hôm có một sự thôi thúc nào đó khiến cho mình phải nói ra...Đó là lý do tại sao mình nhận lời cộng tác với Hậu và anh Bân để mời các bạn học cũ ban Việt Hán ĐHSP 70-73 họp mặt lớp
Những lần anh Bân ghé nhà Hậu để lấy áo dài cho Yến Thu thì khi về anh thường ghé ngang qua nhà KC kêu gọi, thuyết phục KC hợp tác mời bạn bè cũ họp mặt...
Vài lần như thế nhưng KC đều từ chối, lúc đó ông nội mất rồi, một mình vừa làm hàng vừa đưa đón Ti đi học, lại còn lo cơm nước nữa, vì thế có những buổi đi giao và lấy hàng hễ buổi chiều thì ăn bánh xèo của người miền Trung (nhưng do người miền Bắc chiên), buổi tối ăn bún bò Huế Thanh Xuân (bây giờ cũng còn bán), những món ăn đó lúc ấy rất rẻ, ngon và cũng tiện, lấy hàng xong ghé ăn rồi về nhà để kèm cho Ti làm bài, học bài mà không phải nấu nướng gì cả....
Trong khoảng thời gian anh Bân đề nghị thì có một buổi tối hai cô cháu đang trên đường đi về nhà, lúc đó Ti hãy còn nhỏ nhưng xe Chaly cũng dễ chạy cho nên giao cho Ti chở, mình thì ngồi phía sau ôm hàng vì trời đang mưa !...Xe chạy đến đường Nguyễn Kiệm gần ngã Năm mình nói chuyện bâng quơ để Ti không buồn ngủ, xe cũng không dám chạy nhanh sợ nước dưới đường dơ bắn lên thì bất chợt mình nghe có tiếng người nói một mình nho nhỏ của người đàn ông ngồi trên xe Honda chạy kế bên và âm thanh rất quen thuộc, giọng nói như than thở hay tính toán một việc gì một mình, mình chợt nhận ra là tiếng của anh Bân, hai xe chạy gần nhau mà anh cũng không quan tâm tới, trong cơn mưa rả rích dáng anh mặc áo mưa ngồi xiên xiên trông thật mỏi mệt và suy tư...
Cất tiếng gọi anh, anh giật mình, nhìn ra mình anh hỏi giọng lớn và vui như bình thường khi gặp nhau, hai cô cháu đi đâu buổi tối trong mưa vậy, nói với anh là đi giao và lấy hàng của thợ, anh lắc đầu nói nhỏ "khổ lắm KC ơi" giống như anh vẫn thường nói đùa, nhưng lần nầy giọng nhỏ buồn và mỏi mệt, anh cho biết mình đang đi công việc về và giờ nầy vẫn chưa ăn cơm chiều....Hai cảnh ngộ vất vã gặp nhau, nói với cháu thôi chạy xe về nhanh sợ ở nhà mưa lớn nước lại ngập .Chào anh đi mà thấy lòng bùi ngùi, quay lại nhìn hình ảnh anh ngồi nghiêng nghiêng trong chiếc áo mưa trông cô đơn và buồn bả lạ...!.bỗng dưng lúc đó nhớ lại lời mời của anh, muốn an ủi anh và làm một điều gì đó cho anh vui tự nhủ sẽ nhận lời hợp tác với anh và Hậu để tổ chức buổi họp mặt của lớp mặc dù lòng vẫn lo ngại không biết có thành công và các bạn có hưởng ứng hay không nữa ?
Bản tính của mình là không nhận lời thì thôi, nhưng nếu đã mời thì sẽ đem tất cả chân tình ra kêu gọi và sự việc đã diễn tiến tốt đẹp, nhưng bấy giờ trong mỗi lần họp thì mình là "cái bóng" thật, ngồi thu tiền, ghi danh, chụp hình các bạn.rồi lui vào một góc không biết uống bia, uống rượu chỉ uống nước ngọt thôi! Sau nầy thì Hậu nhờ tiệm chụp hình gần quán Tre qua chụp và rửa hình, tuy nhiên mình cũng vẫn tự mình ghi lại những hình ảnh mà mình yêu thích
Anh Bân đã ra đi lâu rồi, trong suốt quảng thời gian họp mặt mình đã trở thành cô bạn thân tình, rồi thân với cả Yến Thu vợ của anh
Bây giờ thì anh Trung, Thầy Lạc với anh chắc đã gặp nhau nơi cõi Tịnh, cũng mong mọi người an vui và không còn bận tâm với cuộc đời quá nhiều oan trái nầy nữa. Anh và anh Trung là đôi bạn khá thân luôn nói về nhau nghe thật thân thiết, anh khen anh Trung hiền hay bị bắt nạt, anh Trung lại kể anh luôn bênh vực anh Trung trước bạn "dữ" kể lại kỹ niệm xưa lúc còn đi học SP, đi tập quân sự kể mà cười vui như trẻ con thật là cảm động !!
Giờ về nơi cõi Tịnh,
Xin đừng nhớ chuyện xưa...
Một mình thân cô độc,
Một mình đi dưới mưa !!