Bông Mù U
Ánh bình minh của một ngày vui mới,
Thật thanh bình êm ả giữa tinh mơ...
Tôi đi tìm hoa trắng giữa trời thơ,
Hoa chưa nở chỉ gió lùa qua lá !
Quê nội nên thơ ruộng đồng vất vã,
Con đường quê dẫn lối mỗi khi về...
Mùa rơm thơm ngan ngát thật chân quê,
Tôi như thấy tuổi thơ mình trong đó !!
NM
NM
Đây
là quê hương xứ sở bên nội của Ti, bên trong ruộng chỗ có tháp mộ của
ông sơ, bà cố và ông nội của Ti, Buổi sáng mỗi khi có dịp về tảo mộ,
thường hai cô cháu đi rất sớm, khởi hành từ 6g sáng cho nên đến nơi
khoảng 7g lúc đó quang cảnh thật dễ chịu, xa xa mới có 1 căn nhà...Mát
mẻ... yên tĩnh chỉ có tiếng chim hót, chuồn chuồn bay, tiếng bìm bịp và
chim cuốc buổi sáng không làm người nghe nặng lòng, thương nhất là tiếng
gà gáy khiến ta có cảm giác thật thanh bình giữa đồng ruộng mênh mông
!!
Điều
đặc biệt nhất mà mình rất thích nhất là có cây mù u mọc gần sát bên,
cây Mù u còn có tên là Nam Mai, cái tên hoa mai trắng lục tỉnh mà mình
chọn làm bút hiệu NM Phan thị Ngọc Diệp, mùa nầy mù u đã kết trái cho
nên khg còn một cái hoa nào cả !
Cây mù u con bướm vàng chưa đậu,
Nhưng em về nhớ mãi hoa mù u...
Bây giờ trời đã cuối Thu,
Thôi đành chờ ngắm mù u sang mùa !
Con
đường đi từ con đường làng nhỏ vào thăm rất là khó khăn vì đây chỉ là
đường đất men theo bờ ruộng, lần đầu tiên Ti chở đi thăm dịp Vu Lan, bờ
ruộng nhỏ và chưa từng chạy xe như vậy, nhìn cỏ mọc hai bên Ti tưởng là
đất chống chân ai ngờ bị hụt chân lọt 1 bên xuống ruộng, chiếc xe gắn
máy nghiêng qua phía bên chân lọt xuống sình ! May mà Ti cao cho nên chỉ
mất 1 chiếc dép, còn mình thì không biết có ai "độ" Ti chở ngồi phía
sau, xe nghiêng qua suýt ngã xuống ruộng mà không hiểu tại sao mình lại
đứng bình yên trên bờ ruộng nhỏ xíu vừa hết hồn vừa cười lại hoàn toàn
bình tỉnh phụ với Ti kéo chiếc xe đang chực ngã đè lên chân Ti...
.Mãi
đến giờ con đường mới được be thêm đôi chút do bà con biết hai cô cháu
suýt lọt ruộng, ở đây trồng lúa sậy cho nên khoảng cách từ bờ xuống
ruộng khá sâu ! Từ "biến cố" đó về sau mỗi lần đi thăm mộ thì Ti chạy xe
một mình, còn KC đành xách giỏ lội bộ từ con đường làng đi theo bp72 ruộng mà vào. Cảnh thật
nên thơ và bình yên, gởi xe nhà chú Ba Sum hai cô cháu lại băng ruộng
qua thăm nếu nhằm lúc ruộng gặt xong vì vào mùa nắng ruộng khô, mùa mưa
thì men theo bờ ruộng mà đi...!
Kể
cho Thiếm Ba nghe, hỏi Thiếm sao Thiếm có tuổi chân đau khớp mà đi được
trên con đường nhỏ đầy cỏ trơn trợt, Thiếm cười và nói mỗi lần về đó
Thiếm đi theo ghe vào và "hú" bà con là những ông con trai ra "cõng" !!
Thiếm nói mai mốt có đi thì con đi như vậy !! Hèn chi hai cô cháu lúc
chưa biết thật ngưỡng mộ Thiếm Ba, Thiếm còn cho biết khi chỉnh trang
và làm tháp Thiếm phải ở đó gần cả tháng ......Thôi chịu khó lội bộ vậy,
cứ nghĩ kêu người cõng thấy....buồn cười làm sao ấy !
Ruộng
nằm bên kia sông cho nên phải qua con phà nhỏ, chiều ngang sông không
rộng vì thế khi đầy khách phà chỉ cần xoay đầu là đã đến bờ bên kia !
"Quay đầu là bờ" thêm một ý nghĩa cho việc thăm viếng, bờ thật gần đâu
có xa xôi gì ?!! Thỉnh thoàng vẫn thấy khách ngoại quốc ngồi trên chiếc
ghe máy chạy dọc theo sông ngắm cảnh xen với các ghe lớn chở gạo và nông
sản, thật nên thơ vui tai với tiếng máy tàu, và cảm thấy sự thanh bình
của thời không còn chiến tranh dù nơi đây vẫn còn nghèo nhà cất sơ sài,
nhưng đâu đó có xen vào các ngôi nhà khang trang của chủ mới sau nầy...,
Hai
cô cháu ước gì mở được 1 resort mini và dân dã ở đây kế bên nhà là hàng
rào dâm bụt đỏ, có hàng hoa cát lồi vây quanh, sông nước hữu tình bên
sông có chợ , cạnh ruộng vườn , trồng cây ăn trái, trồng rau làm vườn ,
đào ao thả cá, nuôi gà vịt chỉ làm cảnh thôi và nếu phục vụ thức ăn thì
sẽ là món chay !!
Ôi, thật là Thơ mộng và mơ mộng ....?!!
NM PTND